– Tôi sung sướng vì anh đã đến, Karamazov ạ! – Nó kêu lên, chìa tay
cho Alyosha. – Ở đây thật khủng khiếp. Sự thật nhìn thật đau lòng.
Snegiryov không say, chúng tôi biết chắc rằng hôm nay ông không uống,
nhưng dường như ông say... Tôi bao giờ cũng cứng rắn, nhưng việc này thật
khủng khiếp. Anh Karamazov, nếu không cản trở anh, tôi muốn hỏi thêm
anh một câu hỏi trước khi anh vào, được không?
– Hỏi gì, Kolya? – Alyosha dừng lại.
– Anh của anh có tội hay không? Anh ấy giết cha hay thằng hầu giết?
Anh nói thế nào tôi sẽ tin như vậy. Bốn đêm tôi không ngủ vì ý nghĩ ấy.
– Thằng hầu giết, anh tôi vô tội. – Alyosha trả lời.
– Thì tôi cũng nói như vậy! – Smurov bỗng nói to.
– Như vậy anh ấy hy sinh vì sự thật như một nạn nhân vô tội! – Kolya
kêu lên. – Tuy anh ấy hy sinh, nhưng anh ấy hạnh phúc! Tôi sẵn lòng ghen tị
với anh ấy!
– Sao cậu lại nói thế, để làm gì kia chứ? – Alyosha ngạc nhiên kêu lên.
– Ồi, nếu như đến một ngày tôi có dịp hy sinh cho sự thật. – Kolya hào
hứng thốt lên.
– Nhưng không phải trong một việc như thế, không phải nhục nhã như
thế, không khủng khiếp như thế! – Alyosha nói.
– Cố nhiên... tôi muốn chết vì toàn nhân loại, còn về chuyện nhục nhã
thì bất cần: tên tuổi ta tiêu ma cũng được. Tôi kính trọng ông anh của anh!
– Tôi cũng thế! – Đột nhiên có tiếng kêu hoàn toàn bất ngờ trong đám
đông, đấy là đứa trẻ đã tuyên bố rằng nó biết ai sáng lập ra thành Troy. La
lên xong, cũng hệt như hồi ấy, mặt nó như hoa mẫu đơn.