nhà vừa thu dọn lại – đôi ủng cũ đã đỏ quạch, cứng queo, vá víu. Ông giơ
hai tay lên, nhảy bổ tới, quỳ xuống, vồ lấy một chiếc ủng, áp môi vào, háo
hức hôn và gào lên: “Con ơi, Ilyushechka, con cưng của ta ơi, chân con đâu
rồi?”
– Ông mang nó đi đâu rồi? Ông mang nó đi đâu rồi? – Bà vợ loạn trí
gào lên bằng giọng tan lòng nát ruột. Đến đây cả Ninotchka cũng nức nở.
Alyosha chạy ra khỏi phòng, cả bọn trẻ cũng ra theo. “Mặc cho họ khóc, –
anh nói với Kolya, – không thể an ủi được đâu. Ta đợi một lát, rồi sẽ trở lại.”
– Phải, không thể an ủi được, thật là khủng khiếp. – Kolya xác nhận. –
Này, anh Karamazov ạ, – nó bỗng hạ giọng để không ai nghe thấy, – tôi rất
buồn, nếu như có thể làm nó sống lại thì tôi sẵn lòng đánh đổi hết mọi thứ
trên đời!
– A, tôi cũng thế. – Alyosha nói.
– Anh nghĩ thế nào, Karamazov, tối nay chúng ta có phải đến đây
không? Ông ấy sẽ uống say nhè.
– Có thể ông ấy sẽ nốc rượu. Chỉ có tôi với cậu đến thôi, như thế là đủ,
ngồi với họ chừng một giờ, với bà mẹ và Ninotchka, còn nếu ta đến cả bọn
thì họ sẽ nhớ lại tất cả! – Alyosha khuyên.
– Ở đấy bây giờ bà chủ nhà đang bày bàn, cỗ tang, chắc cha cố sẽ đến,
ta có trở lại đấy bây giờ không, anh Karamazov?
– Nhất định. – Alyosha nói.
– Tất cả những chuyện ấy thật lạ lùng, anh Karamazov ạ, hết sức đau
xót và bỗng nhiên lại cỗ bàn, tôn giáo của chúng ta thật trái tự nhiên!
– Ở đấy sẽ có cá hồi. – Thằng bé đã khám phá ra Troy bỗng nói to.