ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 174

khỉnh, à được, tôi nghĩ, đợi đấy, ta sẽ trả thù! Hồi ấy trong hầu hết mọi
trường hợp tôi là kẻ cực kỳ thô lỗ, chính tôi cũng cảm thấy như vậy. Cái
chính là tôi cảm thấy ả “Katenka” không phải là một nữ sinh ngây thơ, mà là
cô gái có cá tính, kiêu hãnh và quả thực là đức hạnh, nhất là thông minh và
có học, mà hai điều đó tôi đều thiếu hẳn. Chú tưởng tôi muốn hỏi nàng làm
vợ ư? Tuyệt không, tôi chỉ muốn trả thù: tôi giỏi trai như thế mà nàng không
cảm thấy. Thế là tôi ăn chơi phá phách tung trời. Đến nỗi rốt cuộc ông trung
tá phạt giam tôi ba ngày. Đúng lúc ấy ba gửi cho tôi sáu ngàn rúp sau khi tôi
đã gửi cho cụ giấy tờ hợp thể thức xác nhận tôi không còn quyền lợi gì nữa,
nghĩa là giữa hai bố con “đã thanh toán sòng phẳng”, tôi sẽ không đòi hỏi gì
thêm. Hồi ấy tôi chẳng thiếu gì cả: chú ạ, cho đến khi tôi về đây, thậm chí
cho đến những ngày gần đây nhất, mà có lẽ đến tận hôm nay, tôi vẫn chẳng
hiểu gì về tất cả những chuyện tranh chấp tiền tài giữa tôi với ba. Nhưng
thôi dẹp chuyện ấy lại, sau hãy hay. Hồi ấy, sau khi nhận được sáu ngàn rúp,
đột nhiên qua lá thư của một người bạn, tôi được biết một điều rất thú vị đối
với tôi: ấy là người ta không bằng lòng về ông trung tá của chúng tôi, người
ta nghĩ ông không liêm khiết, tóm lại kẻ thù của ông đang chuẩn bị cho ông
một đòn. Quả vậy, thủ trưởng sư đoàn về đơn vị và khiển trách ông tơi bời.
Sau đó ít lâu, ông được lệnh phải xin từ chức. Tôi sẽ không kể tỉ mỉ tất cả
những chuyện đó, ông ta quả thật có một số kẻ thù, trong thành phố đột
nhiên người ta hết sức lạnh nhạt với ông và cả với gia đình, người ta dường
như lảng tránh ông. Bấy giờ tôi mới giở ngón đầu tiên: tôi gặp Agafia – tôi
vẫn giữ quan hệ bạn bè với nàng – và nói: “Ba cô thiếu tiền công quỹ bốn
ngàn rưỡi rúp” – “Chết rồi, sao anh lại nói thế? Mới rồi tướng quân về đơn
vị, vẫn còn đủ cơ mà...” – “Lúc bấy giờ thì còn, nhưng hiện giờ thì thiếu.”
Nàng sợ phát điên lên: “Xin đừng dọa tôi, anh nghe ai nói như vậy?” –
“Đừng lo, tôi sẽ không nói với ai đâu, cô nên biết, về chuyện ấy tôi kín như
nấm mồ, nhưng tôi muốn nói với cô điều này, có thể coi là ‘để phòng xa’:
ngộ nhỡ người ta hỏi đến bốn ngàn rưỡi rúp ấy mà ông cụ lại thiếu, thì để
tránh khỏi ra tòa, khỏi bị giáng làm lính lúc tuổi già, hãy bảo em gái cô kín
đáo đến với tôi, tôi vừa nhận được tiền người ta gửi cho, tôi sẽ đưa cho cô ấy
bốn ngàn và sẽ giữ kín như bưng” – “A, anh đểu giả quá (cô ta nói như vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.