ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 175

đấy), anh là một thằng đểu giả, ác độc quá chừng! Sao anh dám cả gan như
vậy!” Cô ta hầm hầm ra về, tôi còn hét với theo lần nữa rằng điều bí mật sẽ
được giữ kín như bưng. Hai người phụ nữ ấy, Agafia và dì cô ta, tôi xin nói
trước: trong toàn bộ câu chuyện này, họ là những thiên thần trong trắng, họ
thực sự tôn sùng cô nàng Katya kiêu hãnh ấy, hạ mình trước cô nàng, phục
dịch cô ta... Nhưng cái chuyện đùa cợt ấy, tức là cuộc nói chuyện giữa chúng
tôi, thì chỉ cần Agafia kể lại với Katya. Điều đó sau này tôi biết đích xác là
cô đã kể. Cô không giấu giếm, mà tôi cũng chỉ cần có thế.

Đột nhiên một thiếu tá ở nơi khác đến tiếp nhận tiểu đoàn, ông ta tiếp

nhận. Ông trung tá già tự dưng bị ốm, không cử động được, ở nhà hai ngày
liền, không giao nộp công quỹ. Ông bác sĩ Kravchenko của chúng tôi cam
đoan rằng trung tá ốm thực. Riêng tôi, do nguồn tin riêng, tôi biết tường tận
và biết từ lâu rằng tiền quỹ, mỗi lần cấp trên kiểm tra xong, lại tạm thời biến
mất, đã bốn năm liền như thế. Trung tá lấy tiền cho một người hết sức tin
cẩn mượn tạm, đấy là một thương gia góa vợ ở vùng chúng tôi, lão Trifonov
có râu, đeo kính gọng vàng. Lão đem tiền đi buôn bán, xong việc lão hoàn
lại nguyên vẹn cho trung tá lại thêm quà biếu và khoản hoa hồng kha khá.
Nhưng lần này (tất cả chuyện đó, tôi hoàn toàn tình cờ biết được qua một gã
thiếu niên, thằng nhãi con nhà Trifonov, đứa con thừa tự, một thằng nhóc hư
hỏng trên đời), lần này sau chuyến buôn về, Trifonov không hoàn lại tí gì
hết. Trung tá bò đến tìm lão. “Tôi chưa bao giờ nhận cái gì của ông cả, làm
sao tôi lại có thể mượn được tiền của ông kia chứ” – lão trả lời như vậy. Thế
là ông trung tá cứ ngồi lì ở nhà, đầu quấn chiếc khăn mặt, bà dì và hai cô
con thay nhau đắp nước đá lên đầu ông ta. Bất thình lình người lính hầu đến
đưa quyển sổ và lệnh trên: “Nộp tiền quỹ ngay lập tức, sau hai tiếng nữa.”
Ông ta ký tên, sau này tôi đã nhìn thấy chữ ký ấy trong quyển sổ. Ông ta
đứng dậy, bảo là đi mặc quân phục, ông vào phòng ngủ, lấy khẩu súng săn
hai nòng của mình, nạp đạn, tháo ủng chân trái, chĩa nòng súng vào ngực,
chân bắt đầu tìm cò súng. Agafia đã cảm thấy ngờ vực, cô nhớ tới lời tôi nói
hôm ấy, cô lẻn tới và kịp thời nhìn thấy; cô xộc vào, đâm bổ đến từ phía sau
ôm lấy bố, đạn nổ phóng lên trần nhà; không ai bị thương; hai người kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.