ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 198

– Nó là thằng đê tiện, thế thôi! – Grigory buột thốt lên. Lão hằm hằm

nhìn thẳng vào mắt Smerdyakov.

– Chớ vội gọi con là kẻ đê tiện, bác Grigory Vasilyevich ạ. –

Smerdyakov cãi lại một cách bình tĩnh và từ tốn. – Bác nên suy xét một chút
thì hơn: một khi con đã rơi vào tay những kẻ hành hạ người Kitô giáo và
chúng bắt con phải nguyền rủa tên Đức Chúa Trời và chối bỏ lễ rửa tội của
con thì con hoàn toàn có quyền tuân theo trí xét đoán của mình, bởi vì như
thế không có tội gì hết.

– Điều đó thì mày nói rồi, đừng tô vẽ thêm nữa, mà chứng minh đi! –

Fyodor Pavlovich quát lên.

– Thằng bếp mạt hạng! – Grigory lầu bầu với vẻ khinh miệt.

– Xin chớ vội quá lời, bác đừng chửi mắng mà hãy suy xét xem, bác

Grigory Vasilyevich ạ, chỉ vì hễ con nói với bọn hành hạ rằng: “Không, tôi
không phải là người Kitô giáo và tôi nguyền rủa Chúa Trời đích thực của
tôi” là lập tức con sẽ bị tòa phán xét tối cao của Chúa Trời nguyền rủa, con
sẽ bị giáo hội rút phép thông công như một kẻ tà đạo, thậm chí ngay giây lát
đó, không cần con nói ra câu đó, mà hễ con vừa có ý định nói ra là chưa đầy
một phần tư giây đồng hồ con đã bị rút phép thông công. Có phải thế không,
bác Grigory Vasilyevich?

Nó nói với Grigory với vẻ thích thú ra mặt, tuy thực ra nó chỉ trả lời

những câu hỏi của Fyodor Pavlovich và nó hiểu rất rõ điều đó nhưng cố ý
làm ra vẻ như những câu hỏi ấy là do Grigory đặt ra cho nó.

– Ivan! – Fyodor Pavlovich bỗng lớn tiếng gọi. – Hãy cúi xuống sát tai

ba. Nó biện luận dông dài như thế cốt để con nghe đấy, nó muốn con khen
nó đấy. Khen nó một chút đi.

Ivan Fyodorovich nghe câu nói hoan hỉ đó của bố với thái độ hết sức

nghiêm trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.