ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 270

– Chính nó gây sự trước! – Thằng bé mặc sơ mi đỏ hét lên bằng giọng

tức giận của trẻ con. – Nó là thằng đê tiện, vừa rồi ở trong lớp nó đã rút dao
nhíp đâm Krasotkin chảy máu. Thằng Krasotkin không muốn đánh nó,
nhưng chúng em phải cho nó một trận nhừ tử...

– Nhưng vì cớ gì kia chứ? Chắc là chính các em trêu chọc em ấy chứ

gì?

– Thì nó lại ném đá vào lưng anh đấy. Nó biết anh mà. – Bọn trẻ la lên.

– Bây giờ là nó ném anh, chứ không phải ném chúng em. Nào, tất cả lại ra
tay đi, đừng ném trượt đấy, Smurov!

Lại bắt đầu ném nhau, lần này rất kịch liệt. Thằng bé bên kia kênh bị

trúng một viên vào ngực: nó thét lên, òa khóc và chạy lên dốc, lao về phố
Thánh Mikhail. Bọn trẻ reo ầm lên: “A-ha, sợ rồi, bỏ chạy, búi xơ mướp!”

– Anh chưa biết thằng này đê hèn thế nào đâu, anh Karamazov ạ, giết

nó còn là nhẹ. – Thằng mặc áo vét nhắc lại, mắt nó nảy lửa, nó là đứa nhiều
tuổi nhất bọn.

– Thế nó làm sao? – Alyosha hỏi. – Nó mách lẻo ư?

Mấy đứa nhìn nhau, như thể mỉm cười giễu cợt.

– Anh đến phố Thánh Mikhail à? – vẫn thằng bé ấy nói. – Thế thì anh

hãy đuổi cho kịp nó... Đấy kìa, nó dừng lại, đang nhìn anh chờ đợi đấy.

– Nó nhìn anh, nó nhìn anh đấy! – Mấy đứa hùa theo.

– Anh cứ hỏi nó có thích búi xơ mướp kì lưng không: búi xơ mướp tơi

tả. Anh cứ hỏi như thế nhé.

Tiếng cười rộ lên. Alyosha nhìn chúng, chúng nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.