ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 271

– Đừng đến chỗ nó, nó sẽ làm anh bị thương đấy. – Smurov lớn tiếng

báo trước.

– Các em ơi, anh sẽ không hỏi em ấy về búi xơ mướp đâu, vì chắc hẳn

đấy là cách các em trêu tức em ấy, nhưng anh sẽ hỏi em ấy xem tại sao các
em căm ghét em ấy đến thế...

– Anh cứ hỏi đi, cứ hỏi đi. – Bọn trẻ phá lên cười.

– Cẩn thận đấy, – bọn trẻ hét lên với theo, báo trước, – nó không sợ anh

đâu, nó sẽ bất ngờ đánh trộm... như với Krasotkin.

Bọn trẻ đứng nguyên tại chỗ chờ anh. Đến nơi, Alyosha thấy trước mặt

mình một thằng bé không quá chín tuổi, khuôn mặt trái xoan gầy guộc xanh
xao, cặp mắt to sầm tối hằn học nhìn anh. Nó mặc chiếc măng tô cũ đã quá
tàng, trở nên quá cộc đối với nó. Tay áo cũn cỡn để thòi ra đôi tay trần. Ống
quần bên phải vá một miếng lớn ở đầu gối, mũi giầy thủng một lỗ lớn. Ở chỗ
ngón cái, chỗ ấy rõ ràng bôi đậm mực. Cả hai túi áo măng tô của nó chứa
đầy đá, phồng lên, Alyosha dừng lại cách thằng bé hai bước, nhìn nó với vẻ
dò hỏi. Nom mắt Alyosha thằng bé đoán ra ngay rằng anh sẽ không đánh nó,
nó lập tức trở nên can đảm, thậm chí nói trước:

– Tôi có một mình, chúng nó sáu đứa. Một mình tôi chấp tuốt. – Nó

bỗng nói, mắt long lên.

– Em bị trúng một hòn đá, chắc là đau lắm. – Alyosha hỏi.

– Nhưng tôi ném trúng đầu Smurov! – Thằng bé kêu lên.

– Các em ấy bảo rằng em biết anh. Vì sao em ném đá vào anh? –

Alyosha hỏi.

Thằng bé cau có nhìn anh.

– Anh không biết em. Em biết anh à? – Alyosha gặng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.