ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 278

Như vậy thì anh là đứa con nít. Đứa con nít ít tuổi nhất trên đời! Nhưng nhất
định anh phải làm cách nào đó biết về thằng bé mất dạy đó, rồi kể hết cho
em nghe, vì ở đây hẳn có điều gì bí mật. Bây giờ đến việc thứ hai, nhưng
trước hết là một câu hỏi: Alexey Fyodorovich, anh đang đau đớn đến như
thế thì liệu anh có thể nói về những chuyện nhỏ mọn, mà nói một cách chín
chắn được không?

– Được chứ, vả lại bây giờ anh cũng không đau lắm nữa.

– Ấy là vì anh ngâm ngón tay vào nước. Phải thay nước đi thôi, nó

nóng lên ngay đấy mà. Yulia, lấy ngay một miếng nước đá dưới hầm nhà và
chậu nước đem đến đây. Thôi, chị ấy ra rồi, em nói luôn vào việc: Alexey
Fyodorovich, trả lại ngay cho em bức thư em gửi cho anh hôm qua, trả ngay
đi, vì mẹ em có thể đến bây giờ đấy, mà em không muốn...

– Anh không mang theo đây.

– Không đúng, anh có mang theo. Em cũng biết rằng anh sẽ trả lời như

thế mà. Nó ở trong túi anh đây này. Suốt đêm em hối tiếc về cái trò đùa ngu
xuẩn ấy. Anh trả lại cho em lá thư ngay đi, cho xin nào!

– Thư để ở nhà mà!

– Nhưng sau lá thư bông đùa ngu xuẩn ấy, anh không được coi em là

con bé nhóc cơ! Em xin lỗi anh về trò đùa ngu xuẩn ấy, nhưng nhất định anh
phải mang lá thư đến trả em, nếu hôm nay anh thực không mang theo, nhất
định đấy, dứt khoát đấy!

– Hôm nay thì không thể được, hôm nay anh sẽ về tu viện và hai, ba, có

khi là bốn ngày nữa anh không đến đây được, vì trưởng lão Zosima...

– Bốn ngày, vô lý quá! Này anh, anh cười em ghê lắm phải không?

– Anh không cười tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.