ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 288

thực hiện một lần dứt khoát, thực quả là một loại ý định kiêu hãnh, dù sao
cũng là tuyệt vọng, nhưng cô đã thực hiện được, và ý thức rõ điều đó; cuối
cùng cô sẽ hoàn toàn thỏa mãn và hòa giải được với mọi điều còn lại...

Ivan nói một cách kiên quyết, có phần nào hằn học, rõ ràng là có chủ ý,

thậm chí có lẽ không muốn che giấu ý định của mình, nghĩa là cố ý giễu cợt.

– Trời ơi, tất cả những cái đó đều không thật! – Bà Khokhlakova lại

kêu lên.

– Alexey Fyodorovich, chú nói đi! Tôi rất cần biết chú sẽ nói gì với tôi!

– Katerina Ivanovna kêu lên và bỗng ứa nước mắt. Alyosha đứng dậy khỏi
đi văng.

– Không sao, không sao! – Nàng vừa khóc vừa nói. – Ấy là vì tâm thần

rối loạn, vì đêm qua mất ngủ thôi mà. Nhưng ở bên cạnh hai người bạn như
chú và anh chú, tôi cảm thấy vững vàng... vì tôi biết... hai người không bao
giờ bỏ rơi tôi...

– Khốn nỗi ngày mai có lẽ tôi phải đi Moskva và sẽ phải xa cô lâu. Và

thật không may, việc đó không thể thay đổi được... – Ivan Fyodorovich bỗng
nói.

– Ngày mai, đi Moskva! – Khuôn mặt Katerina Ivanovna bỗng méo đi.

– Nhưng... nhưng... Trời ơi, thế thì may mắn biết bao! – Nàng kêu lên bằng
giọng phút chốc đổi khác hẳn và mắt ráo hoảnh như chưa từng có nước mắt.
Chính lúc ấy nàng bỗng đổi khác kỳ lạ khiến Alyosha sửng sốt: không còn
cô gái đáng thương bị lăng nhục, vừa khóc vì nỗi đau xé lòng nữa, mà đây là
người phụ nữ hoàn toàn tự chủ, thậm chí rất hể hả, dường như chợt có điều
gì vui mừng.

– Ồ không phải tôi vui sướng vì anh xa tôi đâu, tất nhiên là không, –

dường như nàng nói chữa, miệng mỉm cười lịch thiệp đến dễ thương, – một
người bạn như anh không thể nghĩ như vậy được. Trái lại tôi rất khổ tâm vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.