ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 290

– Như trên sân khấu ư? Sao?... Thế là thế nào? – Katerina Ivanovna kêu

lên, rất đỗi ngạc nhiên, đỏ bừng mặt và cau mày.

– Mặc dù chị đoan quyết với anh ấy rằng vắng anh ấy chị thiếu mất một

người bạn, nhưng chị lại nói độp vào mặt anh ấy rằng chị vui sướng vì anh
ấy ra đi... – Alyosha nói mà gần như nghẹn thở. Anh đứng bên bàn, không
ngồi.

– Chú nói gì tôi không hiểu.

– Thì chính tôi cũng không hiểu... Bất thần như có thần cảm... Tôi biết

rằng nói ra thật không tiện, nhưng tôi vẫn cứ nói. – Alyosha nói tiếp, giọng
vẫn run run và ngắc ngứ như thế. – Linh cảm bảo tôi rằng có lẽ chị không hề
yêu anh Dmitri... ngay từ đầu. Và anh Dmitri có lẽ cũng chẳng yêu chị...
ngay từ đầu... mà chỉ kính trọng chị thôi... Thực tình tôi không biết tại sao
lúc này tôi dám nói ra như thế, nhưng cũng phải có người nào nói sự thật
chứ... bởi vì ở đây không ai muốn nói sự thật...

– Sự thật nào? – Katerina Ivanovna kêu lên, giọng nàng như trong cơn

thác loạn.

– Thế này này, – Alyosha nói ấp úng, như thể anh nhảy từ mái nhà

xuống, – chị hãy mời anh Dmitri đến đây; tôi sẽ tìm được anh ấy. Hãy để
anh ấy đến đây cầm lấy tay chị, rồi cầm lấy tay anh Ivan và đặt tay hai người
vào nhau. Chị làm khổ anh Ivan, chỉ vì chị yêu anh ấy... Chị làm khổ Ivan vì
tình yêu của chị đối với Dmitri chỉ là nỗi vò xé đau đớn... chị yêu không thật
lòng... bởi vì chị cố làm cho mình tin như thế...

Alyosha ngừng bặt.

– Chú... chú là đứa con nít điên dại, thế đấy! – Mặt tái nhợt, môi méo

xệch đi vì tức giận, Katerina Ivanovna nói xẵng giọng. Ivan Fyodorovich
bỗng bật cười đứng lên, hai tay cầm mũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.