ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 300

đánh kẻ khác nhưng rất sợ bị đánh lại. Lời nói và âm sắc giọng nói khá chói
tai của ông ta có một vẻ hài hước điên khùng, khi thì độc ác, khi thì rụt rè,
khi thì hổn hển và đứt quãng. Khi nói đến “cái hang hốc”, toàn thân ông ta
run lên, mắt trợn ngược và ông ta sấn sổ xông tới trước Alyosha đến nỗi tự
dưng anh lùi lại một bước. Ông ta mặc chiếc áo bành tô sẫm màu, rất tồi tàn,
bằng vải Nam Kinh, vá víu và đầy vết bẩn. Quần của ông ta màu rất sáng,
loại quần đã lâu năm không ai mặc bằng loại vải gì rất mỏng kẻ ô vuông, hai
ống nhàu nát và ngắn cũn cỡn, khiến ông ta như một gã thiếu niên lớn quá
nhanh mà vẫn phải dùng quần cũ.

– Tôi là... Alexey Karamazov.

– Tôi rất hiểu, – ông ta xẵng giọng đáp, như để cho Alyosha hiểu rằng

chỉ cần nói ông ta cũng đã biết anh là ai. – Còn về tôi, tôi là đại úy
Snegiryov. Nhưng tôi chỉ muốn biết lý do gì xui khiến ông...

– Tôi tiện đường ghé vào thôi. Thực ra, riêng tôi thì tôi muốn nói với

ông một lời... Nếu như ông cho phép...

– Nếu vậy thì ghế đây, mời ông ngồi. Trong các hài kịch thời xưa người

ta nói: “Thỉnh tiên sinh an tọa”... – Bằng một cử chỉ nhanh nhẹn, ông đại úy
vơ lấy chiếc ghế gỗ kiểu nhà quê đơn sơ, không bọc gì hết, đặt ghế gần như
ở giữa phòng, rồi vơ lấy chiếc ghế nữa cũng như thế cho mình, ngồi xuống
trước mặt Alyosha, gần cận đến nỗi đầu gối hai người hầu như chạm vào
nhau.

– Tôi là Nikolai Ilyich Snegiryov, cựu đại úy bộ binh Nga, tuy có bị ô

danh vì những thói xấu của mình, nhưng vẫn là đại úy. Nhưng tôi có gì đáng
cho ông để ý đến thế, vì tôi sống trong một hoàn cảnh không thể bày tỏ lòng
mến khách được.

– Tôi đến... chính về việc ấy...

– Chính về việc ấy ư? – Ông đại úy nóng nảy ngắt lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.