ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 400

nữa, ông anh cậu cầm súng đến nhà bên cạnh: “Liệu hồn đấy, thằng đểu giả,
thằng bếp quèn, mày mà sơ ý để cô ấy vào và không báo cho tao biết cô ấy
đến thì tao giết mày trước tiên.” Sáng hôm sau, cũng như cụ nhà, cậu ấy sẽ
lại hành tôi đến khổ: “Tại sao cô ấy không đến, chắc là chẳng bao lâu nữa cô
ấy sẽ đến,” cứ như thể tình nương của cậu ấy không đến là lỗi tại tôi. Cứ mỗi
ngày mỗi giờ, cả hai cha con đều càng thêm tức giận, đến nỗi có lúc tôi sợ
quá, muốn chết quách đi cho rồi. Thưa cậu, tôi chẳng hy vọng điều gì tốt
lành ở họ.

– Thế ngươi dây vào làm gì? Tại sao ngươi lại thông tin cho cậu Dmitri

Fyodorovich? – Ivan nói bằng giọng cáu kỉnh.

– Không dây vào sao được? Vả lại tôi cùng chẳng dính líu gì vào đấy

nếu cậu muốn biết đích xác. Ngay từ đầu tôi vẫn im lặng, không dám cãi,
chính cậu ấy coi tôi là đầy tớ riêng của cậu ấy. Từ đó cậu ấy cứ lặp đi lặp lại:
“Mày mà để cô ấy vào thì tao giết mày, thằng đểu ạ!” Thưa cậu, tôi cho rằng
ngày mai chắc là tôi sẽ lên một cơn động kinh kéo dài.

– Cơn động kinh kéo dài là thế nào?

– Một cơn động kinh kéo dài, rất dài. Mấy giờ liền, chưa biết chừng

một hai ngày cũng nên. Có lần tôi đã bị một trận kéo dài ba ngày, lần ấy tôi
ngã từ gác trang xuống. Cơn giật ngừng, rồi lại phát ra. Suốt ba ngày tôi
không tỉnh lại. Cụ cho đi mời ông bác sĩ vùng ta đến, ông Herzenstube, ông
ta chườm nước đá vào đầu tôi và còn cho uống thứ thuốc gì đó nữa. Tưởng
chết đi được.

– Không thể biết trước được giờ nào sẽ lên cơn động kinh kia mà. Sao

ngươi biết ngày mai sẽ lên cơn? – Ivan Fyodorovich hỏi, vừa có vẻ tò mò
đặc biệt, vừa cáu kỉnh.

– Đúng là không thể biết trước được.

– Mà lại biết trước là ngã từ gác trang xuống nữa chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.