ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 403

tôi và cụ biết mật hiệu đó, nên cụ sẽ mở cửa phòng không nghi ngại gì và
không lên tiếng đáp lại (cụ rất sợ phải lên tiếng đáp lại). Bây giờ cậu Dmitri
đã biết những mật hiệu ấy.

– Vì sao mà biết? Ngươi bảo cho anh ấy biết à? Sao ngươi dám cho anh

ấy biết?

– Vì sợ mà thôi. Tôi mà dám giữ kín với cậu ấy à? Cậu Dmitri ngày

nào cũng dồn tôi: “Mày đánh lừa tao, mày giấu giếm tao điều gì! Tao bẻ gãy
cả hai chân mày cho mà xem!” Tôi đành phải nói cho cậu ấy biết những dấu
hiệu hết sức bí mật đó để cậu ấy thấy sự quỵ lụy của tôi và tin chắc rằng tôi
không đánh lừa cậu ấy mà tôi báo cho cậu ấy biết hết.

– Nếu ngươi cho rằng anh ấy sẽ dùng mật hiệu ấy để vào phòng cụ nhà

thì đừng cho anh ấy vào.

– Nếu tôi lên cơn động kinh nằm bẹp một chỗ thì tôi ngăn cậu ấy thế

nào được, cho dù tôi dám cả gan ngăn cậu ấy tuy vẫn biết cậu ấy rất bạt
mạng đi nữa.

– Ồ, quỷ tha ma bắt ngươi đi! Tại sao ngươi biết chắc như thề rằng

ngươi sẽ lên cơn, đồ quỷ? Ngươi giễu ta chắc?

– Tôi mà lại dám giễu cậu, với lại đang sợ đến như thế thì bụng dạ đâu

mà giễu cợt? Tôi linh cảm thấy là tôi sẽ lên cơn động kinh, tôi có linh cảm
như thế, có thể chỉ vì sợ hãi cũng sẽ lên cơn.

– Đồ quỷ! Nếu ngươi nằm bẹp thì Grigory sẽ canh gác. Hãy báo trước

cho Grigory. Lão sẽ không cho anh ấy vào.

– Không có lệnh của cụ thì tôi không đời nào dám cho bác Grigory

Vasilyevich biết mật hiệu. Với lại bác ấy ốm từ hôm qua, bác gái tính ngày
mai sẽ chữa thuốc cho bác ấy. Vừa rồi họ đã giao hẹn với nhau như thế.
Cách chữa của họ rất lạ: Marfa Ignatyevna biết làm và luôn luôn có sẵn mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.