ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 426

tích, bởi vì lúc ấy anh vẫn còn đi lại được. Nghe xong anh nổi giận, chửi rủa
nhà thờ, nhưng rồi anh nghĩ lại: anh đoán ra ngay là anh mắc bệnh hiểm
nghèo, vì thế mẹ bảo anh đi lễ nhà thờ và chịu phép ban thánh thể trong lúc
anh còn đủ sức đi. Tuy nhiên anh cũng biết mình ốm từ lâu, từ trước đó một
năm, có lần ngồi ở bàn, anh đã nói với mẹ và tôi bằng giọng điềm nhiên. “Số
con không sống được với mẹ và em, có lẽ con không sống nổi một năm nữa
đâu,” dường như anh đã nói lời tiên tri.

Ba ngày sau bắt đầu tuần lễ thánh. Từ sáng thứ ba anh đi lễ nhà thờ.

“Mẹ ơi, chỉ vì mẹ mà con làm như thế, chỉ cốt cho mẹ vui và yên lòng” –
anh nói với mẹ. Mẹ tôi khóc vì vui sướng và đau xót: “Chắc ngày tận số của
nó sắp đến rồi thì nó mới thay đổi đột ngột như thế chứ.” Nhưng anh đi nhà
thờ chẳng được bao lâu, anh ốm liệt giường, vì vậy anh xưng tội và chịu
phép ban bí tích ở nhà.

Bắt đầu những ngày tươi sáng, ngát hương thơm, cuối kỳ lễ Phục sinh.

Tôi nhớ, suốt đêm anh ho, kém ngủ, vậy mà sáng ra bao giờ anh cũng mặc
chỉnh tề và thử ra ngồi chiếc ghế bành mềm. Tôi vẫn nhớ hình ảnh anh như
thế: anh ngồi đấy, bình lặng, hiền hòa, mỉm cười, anh đang ốm mà vẻ mặt
vui tươi, sung sướng. Anh đổi khác hẳn trong tâm hồn, ở anh đột nhiên có sự
thay đổi kỳ diệu như thế đó! Bà vú già vào phòng anh, “cậu ơi, cậu cho phép
tôi thắp đèn thờ trước ảnh thánh trong phòng cậu nhé”. Trước kia anh không
cho thắp, thổi tắt ngay. “Cứ thắp lên, vú thân yêu, cứ thắp lên, tôi là con quái
vật, vì trước kia tôi đã cấm thắp đèn thờ. Vú cứ thắp lên mà cầu nguyện
Chúa, còn tôi sẽ vui sướng cầu nguyện cho vú. Như vậy chúng ta cùng cầu
nguyện một Chúa Trời.” Chúng tôi lạ lùng về những lời đó, mẹ tôi lui về
phòng riêng, và cứ khóc hoài, chỉ khi trở lại chỗ anh, mẹ tôi mới lau khô
nước mắt và làm bộ vui vẻ. “Mẹ ơi, đừng khóc, mẹ thân yêu, – đôi khi anh
nói, – con còn sống lâu, còn vui vầy nhiều với mẹ và em, còn cuộc sống,
cuộc sống vui vẻ, sung sướng biết bao!” – “Ôi chao, con yêu dấu, con vui
làm sao được, ban đêm con sốt nóng hầm hập và ho tưởng rách lồng ngực” –
“Mẹ ơi, – anh trả lời, – mẹ đừng khóc, cuộc sống là thiên đàng, và tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.