ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 439

chợt nhớ đến anh Markel và lời anh nói với gia nhân trước khi chết: “Các
bạn yêu quý ơi, vì sao các bạn hầu hạ tôi, vì sao các bạn yêu tôi, tôi có đáng
được các bạn hầu hạ không?” – “Phải, ta có đáng không?” – ý nghĩ chợt nảy
ra trong óc tôi. Thực vậy, tôi có gì đáng để một người khác cũng như tôi, là
hình ảnh của Chúa và giống như Chúa, hầu hạ tôi? Lần đầu tiên trong đời,
câu hỏi ấy xuyên vào trí óc tôi. “Mẹ ơi, mẹ ruột thịt của con ơi, đúng là mỗi
người đều có lỗi với tất cả mọi người và về mọi người, có điều người ta
không biết điều đó, nếu như người ta hiểu ra thì trần gian tức khắc sẽ là
thiên đàng!” – “Trời ơi, chẳng lẽ đấy không phải là sự thật sao, – tôi khóc và
nghĩ, – có lẽ quả thật là ta chịu trách nhiệm về mọi người, ta tội lỗi hơn hết
thảy, ta là kẻ tồi tệ nhất trần đời!” Và tôi bỗng hình dung thấy tất cả sự thật
với đầy đủ ý nghĩa của nó: tôi sắp làm gì đây? Tôi sắp đi giết một con người
nhân hậu, thông minh, cao quý, không có lỗi gì với tôi, như vậy tôi sẽ làm
cho vợ anh ta suốt đời bất hạnh, đau khổ đến chết mất! Tôi nằm úp sấp trên
giường, vùi mặt xuống gối và không để ý gì đến thời gian. Bỗng viên trung
úy đồng đội bước vào, mang theo mấy khẩu súng ngắn: “A, – anh ta nói, –
tốt lắm, anh đã dậy, đến giờ rồi, ta đi thôi!” Tôi luống cuống, hoàn toàn rối
trí, nhưng chúng tôi cùng ra xe. “Anh chờ tôi một lát, – tôi bảo anh ta, – tôi
sẽ ra ngay, tôi bỏ quên ví tiền.” Tôi một mình chạy vào nhà, đến thẳng
buồng Afanasy: “Afanasy, – tôi nói, – hôm qua tôi đánh anh hai cái vào mặt,
tha lỗi cho tôi.” Gã giật nảy người, dường như sợ hãi, trân mắt nhìn, tôi thấy
là nói thế chưa đủ, chưa đủ, thế là đột nhiên vẫn quân phục đủ lệ bộ, tôi rập
trán xuống đất dưới chân gã: “Tha thứ cho tôi!” – tôi nói. Đến đây gã hoàn
toàn sững sờ: “Thưa ngài, thưa ngài thiếu úy, sao ngài lại... Con đâu có
đáng...” – và gã bật khóc như tôi ban nãy, hai tay bưng mặt quay về phía cửa
sổ, mặt chan hòa lệ và run lên, còn tôi chạy ra với người đồng đội, nhảy lên
xe và gào: “Đi!” “Anh thấy đấy, – tôi gào lên với anh ta, – người thắng cuộc
đang ở trước mặt anh đây!” Tôi hoan hỉ quá đỗi, tôi cười, suốt dọc đường tôi
nói luôn miệng chẳng nhớ là mình nói gì. Anh ta nhìn tôi: “Này ông anh ơi,
anh là tay cừ khôi, tôi thấy là anh sẽ bảo vệ được danh dự của bộ quân
phục.” Đến địa điểm thì thấy họ đang chờ chúng tôi. Tôi và đối thủ dừng
cách nhau mười hai bước, anh ta bắn trước, tôi đứng trước mặt anh ta, vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.