ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 440

vẻ, mặt đối mặt, tôi nhìn anh ta không chớp mắt, tôi biết tôi sẽ làm gì. Anh
ta bắn, đạn chỉ làm xước má tí chút và sượt qua vành tai. “ơn Chúa, – tôi la
lên, – anh đã không giết người.” Tôi chộp lấy khẩu súng của tôi, quay mình
về phía sau, ném súng vào rừng, thét lên: “Đấy là con đường của mày.” Rồi
tôi quay về phía đối thủ: “Thưa ông, – tôi nói, – xin ông tha lỗi cho tôi, một
gã trẻ tuổi ngu ngốc đã lầm lỡ xúc phạm đến ông, khiến cho ông phải bắn
vào hắn. Tôi thấp kém hơn ông đến mười lần, mà có lẽ còn kém nhiều lần
hơn nữa. Xin ông hãy nói lại điều này với người phụ nữ mà ông kính trọng
nhất trên đời!” Tôi vừa nói xong thì cả ba người đều kêu lên. “Xin hỏi, – đối
thủ của tôi nói, thậm chí anh ta tức giận, – nếu ông không muốn đấu thì ông
quấy rầy chúng tôi làm gì?” – “Hôm qua, – tôi nói với anh ta, – tôi còn ngu
ngốc, hôm nay tôi khôn rồi” – tôi vui vẻ trả lời. “Về chuyện hôm qua thì tôi
tin, còn nói về hôm nay thì khó lòng mà kết luận được như ý kiến của ông” –
“Hoan hô, – tôi reo lên với anh ta, – về điểm này tôi cũng đồng ý với ông,
đáng kiếp cho tôi!” – “Thưa tôn ông, ông có bắn hay không?” – “Không, –
tôi nói, – còn nếu muốn, ông cứ bắn lần nữa đi, nhưng không bắn thì hơn.”
Cả những người làm chứng la hét, đặc biệt là người làm chứng của tôi:
“Thật là nhục cho trung đoàn biết bao, đứng ở vạch đấu súng mà xin lỗi; tôi
mà biết thế này...” Tôi đến đứng trước mọi người và không cười nữa: “Thưa
các vị, – tôi nói, – chẳng lẽ đối với thời đại chúng ta lại là chuyện lạ lùng khi
gặp một người hối hận về sự ngu ngốc của mình và công khai thú nhận lỗi
lầm hay sao?” – “Nhưng không phải khi đã đứng ở vạch đấu súng” – người
làm chứng của tôi lại hét lên. “Thì thế mới nên chuyện, – tôi trả lời họ, – đấy
chính là điều đáng ngạc nhiên, bởi vì lẽ ra tôi nên xin lỗi ngay khi mới đến
đây trước khi ông ấy bắn, không đẩy ông ấy tới một tội lỗi cực trọng, tội giết
người, khốn nỗi chính chúng ta đã tự tạo nên cho mình một thành kiến quái
gở đến nỗi hầu như không thể làm như thế được, bởi vì chỉ sau khi tôi chịu
đựng cho ông ấy bắn ở khoảng cách mười hai bước thì lời nói của tôi mới có
thể có chút giá trị đối với ông ấy, còn nếu làm thế trước khi bắn, ngay khi
chúng tôi đến đây thì ông ấy sẽ nói thằng hèn, trông thấy súng là sợ, lời nói
của nó không đáng để vào tai. Thưa các vị, – tôi bỗng kêu lên với tất cả tấm
lòng, – các vị hãy nhìn những ân huệ Chúa ban cho ở khắp xung quanh: bầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.