ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 442

đúng là nâng niu chiều chuộng tôi: “A, ông thầy tu!” Người nào cũng nói
với tôi một lời trìu mến, khuyên can tôi, thậm chí còn thương tôi: “Sao anh
lại tự hành thân như vậy?” – “Không, – người ta nói, – anh ấy là người dũng
cảm, anh ấy đã đứng cho đối phương bắn, anh ấy được quyền bắn phát súng
của mình, nhưng đêm hôm trước anh ấy đã chiêm bao thấy mình phải đi tu,
duyên do là thế đấy.” Trong giới xã giao thành phố, sự thể diễn ra cũng gần
như thế. Trước đây người ta chẳng để ý đến tôi nhiều lắm, mà chỉ tiếp đón
niềm nở, còn bây giờ người ta tranh nhau hỏi về tôi và mời mọc tôi: họ cười
tôi mà lại yêu mến tôi. Xin nói thêm rằng mặc dù mọi người đều công khai
nói đến cuộc đấu súng của chúng tôi, nhưng cấp trên ỉm vụ ấy đi, vì đối
phương của tôi là bà con họ gần với vị tướng quân của chúng tôi, với lại
không xảy ra đổ máu, mà như một trò đùa, hơn nữa rốt cuộc tôi đã xin giải
ngũ, cho nên người ta đã biết chuyện ấy mà không sợ gì cả, mặc dù họ cười
tôi, vì dù sao đấy không phải là cái cười độc ác, mà là tiếng cười đôn hậu.
Chuyện ấy còn được bàn tán nhiều hơn trong đám các bà họp mặt vào buổi
tối, phụ nữ càng thích nghe tôi kể và bắt các ông phải mời tôi. “Sao lại có
chuyện tôi chịu lỗi vì tất cả mọi người, – người nào cũng cười vào mặt tôi, –
chẳng hạn, lẽ nào tôi phải chịu lỗi về ông?” – “Các vị không hiểu nổi điều
đó đầu, – tôi trả lời họ, – vì đã từ lâu thế gian đi sang con đường khác,
chúng ta coi sự dối trá là sự thật và đòi hỏi người khác cũng phải dối trá như
thế. Lần này trong đời, tôi bỗng quyết định hành động thành thật, ấy vậy mà
đối với tất cả các vị, tôi dường như trở thành kẻ điên gàn: tuy các vị yêu mến
tôi nhưng vẫn chế nhạo tôi” – “Ông là người như thế mà không yêu ông sao
được?” – bà chủ nhà cười to, hôm ấy nhà bà ta rất đông khách. Bỗng nhiên
tôi thấy trong đám các bà, một phụ nữ trẻ tuổi nhất đứng lên, chính nàng là
người đã khiến tôi gây ra cuộc đấu súng, người mà mới gần đây thôi tôi còn
toan hỏi làm vợ và tôi không để ý rằng tối nay nàng cũng đến. Nàng đến gần
tôi chìa tay ra, nói: “Cho phép tôi bày tỏ với ông rằng tôi là người trước tiên
không cười ông, mà trái lại, rớt nước mắt cảm ơn ông và tôi xin nói lên lòng
tôn kính của tôi đối với ông về hành động của ông lúc ấy.” Chồng nàng cũng
đến, tiếp đó mọi người đều đổ xô đến, gần như ôm hôn tôi. Tôi vui sướng
trong lòng, nhưng lúc ấy bỗng nhiên tôi để ý nhiều nhất đến một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.