ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 521

Anh cũng đừng để bụng oán giận tôi, Rakitka ạ. Có lẽ tôi đi đón cái chết! Ôi
chao! Tôi như say rượu.

Nàng đột nhiên chạy vào phòng ngủ, bỏ mặc hai người.

– Hừ, bây giờ cô nàng thiết gì chúng ta nữa! – Rakitin càu nhàu – Ta đi

đi, không thì tiếng la hét của đàn bà sẽ lập tức đập vào tai bây giờ, tôi chán
ngấy những tiếng la hét đầy nước mắt ấy lắm rồi...

Alyosha thẫn thờ để cho mình bị kéo đi. Ngoài sân có cỗ xe, người ta

đang tháo ngựa, đi đi lại lại trong ánh sáng của cây đèn lồng, bận rộn ríu rít.
Một cỗ xe tam mã mới được đưa vào cổng. Nhưng Alyosha và Rakitin vừa
xuống khỏi tam cấp thì cửa sổ buồng ngủ của Grushenka bỗng mở ra và
nàng hét với theo Alyosha, giọng ngân vang:

– Alyosha thân mến, gửi anh lời chào Mitenka, nói với anh ấy đừng để

bụng oán giận con bé độc ác này. Hãy nhắn hộ tôi nói với anh ấy rằng:
“Grushenka đã về tay một thằng xỏ lá, chứ không thuộc về anh, một con
người cao quý!” Và hãy nói thêm rằng Grushenka đã yêu anh ấy trong một
giờ, vẻn vẹn có một giờ thôi, nhưng từ nay anh ấy hãy nhớ suốt đời một giờ
ấy, hãy bảo rằng Grushenka ra lệnh cho anh ấy nhớ suốt đời...

Nàng dứt lời, giọng đầy tiếng nức nở. Cửa sổ sập lại.

– Hừm! Hừm! – Rakitin vừa cười vừa lẩm bẩm. – Ả đã cắt cổ Mitenka

mà lại còn ra lệnh cho anh ta phải nhớ suốt đời. Đúng là thú dữ!

Alyosha không trả lời gì cả, tuồng như không nghe thấy. Anh rảo bước

đi cạnh Rakitin, như thể vội vã lắm. Anh dường như mê man, bước đi như
cái máy. Rakitin bỗng cảm thấy đau buốt như thể có ai thọc ngón tay vào vết
thương còn mới nguyên của anh ta. Vừa rồi, khi đưa Alyosha đến nhà
Grushenka, anh ta không ngờ đâu như thế; sự thể hoàn toàn không đúng như
anh ta hết sức mong muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.