Mitya bỗng cảm thấy hai chân bủn nhủn.
– Thế thì tôi biết làm thế nào bây giờ, cụ Kuzma Kuzmich. – Chàng nói
lí nhí, môi tái nhợt mỉm cười. – Chết tôi rồi, cụ nghĩ sao?
– Xin lỗi ông...
Mitya vẫn đứng và trân mắt nhìn, bỗng nhiên chàng nhận thấy một diễn
biến gì đó trên mặt ông già. Chàng rùng mình.
– Ông ạ, những việc loại đó không ở trong tầm tay chúng tôi. – Ông già
nói một cách chậm rãi. – Rồi là ra hầu tòa, luật sư, thật là vô phước! Nếu
ông muốn thì ở đây có một người mà ông có thể nhờ cậy được...
– Trời ơi, ai vậy?... Cụ hồi sinh cho tôi, thưa cụ Kuzma Kuzmich. –
Mitya bỗng lắp bắp.
– Ông ta không phải người ở đây, và bây giờ ông ta cũng không có mặt
ở đây. Ông ta gốc gác nông dân, buôn gỗ, biệt hiệu là Liagavy. Đã một năm
nay ông ta thương lượng với ông cụ nhà ông về khu vườn ở Chermashnya,
chưa ngã ngũ, chắc ông có nghe nói. Bây giờ ông ta vừa trở lại đấy và trú
chân ở nhà Cha Ilyinsky, cách ga Volovya đâu khoảng mười hai dặm, làng
Ilyinsky. Ông ta có viết thư cho tôi về việc ấy, tức là về khu rừng nọ, hỏi ý
kiến tôi. Fyodor Pavlovich định đích thân đến gặp ông ta. Vậy nếu như ông
đến trước khi cụ Fyodor Pavlovich gặp và đề nghị với Liagavy điều ông vừa
nói với tôi thì có lẽ ông ta sẽ chấp nhận...
– Thật là cao kiến! – Mitya hân hoan reo lên. – Tôi đang cần chính một
người như thế, chính một người như thế! Ông ta đang mặc cả, người ta đòi
giá cao, vậy mà tôi đem đến cho ông ta giấy tờ để sở hữu chính cái đó, ha-
ha-ha! – Mitya bỗng bật ra tiếng cười cụt lủn, nhạt nhẽo, bất ngờ đến nỗi
Samsonov ngất đầu ra phía sau.