ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 541

– Tôi biết tạ ơn cụ thế nào đây, cụ Kuzma Kuzmich. – Mitya sôi nổi la

lên.

– Có gì đâu. – Samsonov nghiêng đầu...

– Cụ không biết chứ, cụ đã cứu tôi, linh tính đã xui khiến tôi tìm đến

cụ... Tôi đến ông cha đạo ấy thôi!

– Chẳng đáng phải cảm ơn.

– Tôi bay đi ngay đây. Tôi đã lạm dụng sức khỏe của cụ. Suốt đời tôi sẽ

không quên, một người Nga nói với cụ điều ấy đấy, cụ Kuzma Kuzmich ạ,
một người Nga!

– Không dám.

Mitya toan bắt tay ông già, nhưng có vẻ gì ác ý thoáng hiện trong mắt

ông ta. Mitya rụt tay lại, nhưng lập tức tự trách mình đa nghi. “Ấy là bởi ông
ta mệt...” – chàng thoáng nghĩ.

– Đấy là vì nàng! Vì nàng, thưa cụ Kuzma Kuzmich! Cụ cũng hiểu là

vì nàng! – Chàng bỗng gào vang khắp phòng, cúi chào, quay ngoắt đi và sải
dài bước như ban nãy, vội vã đi ra cửa, không hề ngoái lại. Chàng hoan hỉ
đến run lên. “Mọi chuyện hỏng cả rồi, thế mà thần hộ mệnh đã cứu ta. –
Chàng nghĩ thầm. – Một người kinh doanh như ông già này (một ông già rất
mực cao quý và phong thái mới đường bệ làm sao) mà đã vạch đường chỉ lối
thì... đương nhiên đó là con đường chắc ăn. Phải vút đi ngay thôi. Đêm nay
ta sẽ trở về, đêm nay ta sẽ trở về, sẽ thành công thôi. Lẽ nào ông già lại chơi
xỏ ta?” Mitya thốt lên khi bước vào phòng mình, cố nhiên trí óc chàng
không thể nghĩ khác được: hoặc đấy là lời khuyên xác đáng (của một nhà
kinh doanh như thế), am hiểu công việc, biết rõ tay Liagavy ấy (cái họ kỳ
lạ!), hoặc là ông già chơi xỏ chàng! Hỡi ôi, ý nghĩ sau cùng này mới đúng.
Sau này, mãi về sau, khi thảm họa đã xảy ra, ông già Samsonov mới vừa
cười vừa thú nhận là ông ta chơi xỏ “viên đại úy”. Ông ta là con người độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.