gian Mitya lùng tên Cha thì đêm đã xuống. Cha xứ, một người rụt rè và nom
dịu dàng, lập tức nói rõ cho chàng biết rằng cái ông Liagavy ấy thoạt đầu có
ở nhà Cha, nhưng hiện giờ ở Sukhoi Posyolok, hôm nay ông ta ngủ đêm ở
nhà người gác rừng, vì ông ta cùng buôn gỗ ở đấy. Mitya khẩn khoản nài
Cha đưa chàng đến Liagavy ngay bây giờ, “có thể nói như vậy là Cha cứu
chàng”, thoạt đầu Cha có ngần ngừ, nhưng rồi cũng thuận đưa chàng đến
Sukhoi Posyolok, có lẽ vì tò mò. Nhưng khốn nỗi Cha lại khuyên nên “đi
bộ”, vì chỉ “già” một dặm thôi. Tất nhiên Mitya đồng ý và sải dài bước đến
nỗi đức Cha tội nghiệp gần như chạy mới theo kịp. Cha chưa già và là người
rất thận trọng. Mitya nói luôn với Cha những “kế hoạch” của mình, sôi nổi
và nôn nóng xin cha khuyên mình nên xử sự với Liagavy như thế nào, chàng
nói suốt dọc đường. Cha chăm chú nghe, nhưng ít góp bàn. Về những câu
hỏi của Mitya, Cha trả lời lảng tránh: “Tôi không biết, ôi chao, tôi không
biết, làm sao tôi biết được” v.v... Khi Mitya nói về sự đụng độ giữa mình với
bố về tài sản thừa kế thì thậm chí Cha sợ hãi, vì Cha có một số quyền lợi lệ
thuộc vào Fyodor Pavlovich. Nhưng Cha ngạc nhiên muốn biết tại sao Mitya
gọi người nông dân lái buôn Gorstkin là Liagavy, Cha thấy nhất thiết phải
giải thích cho Mitya biết rằng người ta có gọi ông ta là Liagavy thật đấy,
nhưng tên ông ta không phải là Liagavy, gọi ông ta bằng cái tên ấy thì ông ta
giận lắm, nhất thiết phải gọi ông ta là Gorstkin, “không thì không dàn xếp
được việc gì với ông ta đâu, mà ông ta chẳng buồn nghe nữa kia”, Cha kết
luận. Mitya hơi ngạc nhiên và giải thích rằng chính Samsonov gọi ông ta
như thế. Nghe nói vậy, Cha lập tức lảng chuyện, tuy rằng Cha sẽ làm được
một việc tốt nếu như Cha giải thích cho Dmitri Fyodorovich biết điều phỏng
đoán của mình: Samsonov đã đích thân xui chàng đến gặp một tay như
Liagavy thì phải chăng vì lý do gì đó lão muốn bày trò giễu cợt và hẳn là
chẳng có gì tốt lành? Nhưng Mitya chẳng có thời giờ bận tâm đến “những
chuyện vặt vãnh như thế”. Chàng vội vã bước đi, chỉ khi đã đến Sukhoi
Posyolok, chàng mới nhận ra rằng hai người đã đi không phải một dặm hay
dặm rưỡi, mà chắc chắn là ba dặm; chàng bực tức nhưng nín nhịn. Họ vào
nhà. Người gác rừng, chỗ quen biết của Cha đạo, ở phần nửa căn nhà, còn
Gorstkin ở phần nửa sạch sẽ bên kia, cách nhau gian phòng ngoài. Họ vào