ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 562

mà bà đã hết sức rộng lượng...

– Cứ khóc đi, Dmitri Fyodorovich, khóc đi! Đấy là những tình cảm

tuyệt đẹp... anh sắp phải đi vào con đường như thế kia mà! Nước mắt sẽ làm
anh vợi đi nỗi lòng, rồi sau này trở về, anh sẽ vui sướng. Anh sẽ từ Siberia
về đây chỉ cốt để chia sẻ niềm vui sướng với tôi...

– Nhưng xin bà thứ lỗi, – Mitya bỗng kêu lên, – lần cuối cùng tôi van

bà, bà nói đi, hôm nay tôi có thể được bà trao cho số tiền bà đã hứa không?
Nếu không phải là bây giờ thì bao giờ tôi đến lấy?

– Tiền nào, Dmitri Fyodorovich?

– Ba ngàn rúp mà bà đã hứa... mà bà đã hết sức rộng lòng...

– Ba ngàn? Ba ngàn rúp? Ồ không, tôi không có ba ngàn rúp. – Bà

Khokhlakova thốt lên với một vẻ ngạc nhiên bình tĩnh. Mitya sững sờ...

– Thế sao... vừa nãy... bà nói... thậm chí bà còn bảo là cứ coi như tiền

đã ở trong túi tôi rồi...

– Ồ không, anh không hiểu tôi, Dmitri Fyodorovich. Nếu vậy thì anh

không hiểu tôi. Tôi nói về hầm mỏ... Quả thật là tôi hứa với anh số tiền còn
lớn hơn ba ngàn nhiều, tôi nhớ ra cả rồi, nhưng đấy chỉ là tôi nói về hầm mỏ.

– Thế còn tiền? Còn ba ngàn ấy? – Dmitri Fyodorovich kêu lên một

cách ngớ ngẩn.

– Ồ, nếu anh nói về tiền thì lúc này tôi không có đâu. Bây giờ tôi chẳng

có đồng nào, chính lúc này tôi đang có chuyện rắc rối với viên quản lý, hôm
vừa rồi tôi phải mượn của ông Miusov năm trăm rúp. Không, không, tôi
không có tiền. Mà anh Dmitri Fyodorovich ạ, cho dù có tiền, tôi cũng không
cho anh vay. Thứ nhất là tôi không cho ai vay bao giờ. Cho vay là sinh
chuyện xích mích. Nhưng với anh, đặc biệt với anh thì tôi càng không cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.