ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 587

– Phế đi, tôi không ăn, cũng chẳng cần gì hết. – Pyotr Ilyich đáp gần

như hằn học.

– Không có thời giờ ăn sò, – Mitya nói, – vả chăng cũng không cảm

thấy thiếu. Này, bạn ạ, – anh bỗng nói với giọng đầy tình cảm, – tôi chẳng
bao giờ ưa cái cảnh mất trật tự này.

– Ai mà ưa sự vô trật tự! Ba tá sâm banh cho bọn quê mùa, thế thì ai

mà không nổi cáu lên.

– Tôi không nói chuyện ấy, tôi nói về trật tự tối cao kia. Trong tôi

không có trật tự, trật tự tối cao... Nhưng... thế là hết cả rồi, buồn phiền làm
gì. Muộn rồi, thây kệ hết! Cả cuộc đời tôi là sự mất trật tự, cần lập lại trật tự.
Chơi chữ phải không?

– Nói lảm nhảm, chứ không phải là chơi chữ.

Sáng danh Chúa cả trên trời
Sáng danh Chúa cả trong tôi.

Mấy câu thơ ấy đã có lần buột ra từ tâm hồn tôi, không phải là thơ mà

là nước mắt... chính tôi sáng tác... nhưng không phải là vào lúc tôi nắm râu
lão đại úy lôi đi...

– Tại sao anh bỗng nhắc đến ông ta?

– Sao tự dưng bỗng nhắc đến ông ta à? Vớ vẩn thôi! Tất cả đều đang

kết thúc, tất cả đều san bằng nhau, một cái gạch, thế là chung cục.

– Thực tình tôi vẫn bị ám ảnh về mấy khẩu súng của anh.

– Súng siếc gì, vớ vẩn thôi! Uống đi và đừng có tưởng tượng. Tôi yêu

cuộc sống, tôi quá yêu cuộc sống, đến mức đâm ra ghê tởm. Đủ rồi! Chúc
mừng cuộc sống, bạn thân mến, ta uống mừng cuộc sống, tôi đề nghị nâng
cốc mừng cuộc sống! Tại sao tôi bằng lòng bản thân mình. Tôi đê hèn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.