ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 598

– Thế còn anh, anh có tha thứ cho tôi không, Andrey?

– Tôi làm sao phải tha thứ cho ông, ông chẳng làm gì tôi cả.

– Không, thay cho tất cả mọi người, một mình anh cho tất cả mọi

người, ngay bây giờ, lúc này, ở đây, trên đường, anh có tha thứ cho tôi hay
không? Nói đi, hỡi tâm hồn bình dân kia!

– Ôi, thưa ông! Đánh xe cho ông thật đáng sợ, ông nói chuyện đến là

kỳ lạ...

Nhưng Mitya không để ý nghe. Chàng chỉ cầu nguyện với vẻ kích động

cực độ và ngơ ngẩn lẩm bẩm một mình:

– Lạy Chúa, xin chấp nhận tôi trong cả sự phi pháp của tôi, nhưng đừng

phán xét tôi. Xin cho tôi tránh khỏi sự phán xét của Chúa... Đừng phán xét
tôi, vì tôi đã tự lên án mình rồi; đừng có phán xét tôi, vì tôi yêu Chúa! Tôi ti
tiện, nhưng tôi yêu Chúa: Chúa có bắt tôi xuống địa ngục, tôi cũng sẽ yêu
Chúa và ở đấy tôi vẫn sẽ gào lên rằng tôi yêu Chúa mãi mãi... Nhưng xin
hãy để tôi yêu cho trọn... Ở đây, bây giờ, yêu cho trọn, chỉ năm tiếng đồng
hồ cho đến khi ló ra tia nóng rực của Ngài... bởi vì tôi yêu bà hoàng của lòng
tôi. Tôi yêu và không thể không yêu. Chúa nhìn thấy toàn bộ con người tôi
đấy. Tới nơi tôi sẽ sụp xuống trước mặt nàng: em có lý vì đã bỏ qua anh...
Vĩnh biệt, hãy quên nạn nhân của mình đi, đừng bao giờ bận tâm gì cả!

– Mokroye! – Andrey la lên, trỏ roi về phía trước.

Qua bóng đêm nhạt nhòa bỗng hiện lên một khối nhà trải ra trên một

khoảng mênh mông. Làng Mokroye có hai ngàn dân, vào giờ này cả làng đã
đi ngủ, chỉ đây đó trong bóng tối còn thấp thoáng những ánh đèn thưa thớt.

– Thúc ngựa mau lên, Andrey, mau lên, ta tới rồi! – Mitya la lên như

trong cơn sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.