ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 642

– Im đi, chú bé! Tôi bảo nó là thằng đểu thì không phải tôi bảo cả nước

Ba Lan là đểu giả. Một lajdak chưa làm nên nước Ba Lan. Im đi, chú bé
kháu khỉnh, ăn kẹo đi.

– Chà, họ kỳ quá! Cứ như thể họ không phải là người. Vì sao họ không

muốn dàn hòa? – Grushenka nói và bước ra nhảy múa. Ban đồng ca hát vang
lừng: “A, ngôi nhà của tôi, ngôi nhà của tôi.” Grushenka ngửa đâu ra sau,
môi hé mở, mỉm cười, vẫy khăn tay, và bỗng nhiên lặng người đi tại chỗ,
đứng giữa phòng, vẻ ngơ ngác.

– Tôi yếu sức... – Nàng nói, giọng suy kiệt. – Xin lỗi, tôi yếu sức, tôi

không thể... Tôi có lỗi...

Nàng cúi chào ban đồng ca, rồi lần lượt cúi chào bốn phía:

– Tôi có lỗi... Xin thứ lỗi cho tôi...

– Tiểu thư hơi say, tiểu thư xinh đẹp hơi say. – Tiếng nói lao xao.

– Nàng quá chén. – Maximov cười hì hì, giải thích với các cô gái.

– Anh Mitya, đưa em đi... mang em đi, anh Mitya. – Grushenka thốt

lên, không còn chút sức lực nào nữa.

Mitya lao bổ tới, bế nàng lên và mang báu vật của mình vào sau tấm

rèm.

“Bây giờ thì ta rút đi thôi” – Kalganov nghĩ và ra khỏi căn phòng màu

xanh, khép cả hai cánh cửa lại. Nhưng trong phòng lớn cuộc ăn nhậu vẫn
tiếp tục và càng náo nhiệt hơn. Mitya đặt Grushenka xuống giường và hôn
như gắn vào môi nàng.

– Đừng động đến em... – Nàng thỏ thẻ nói bằng giọng van vỉ. – Đừng

động đến em, lúc này em chưa phải là của anh... Em đã nói rằng em là của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.