ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 652

– Giết! Vậy ra gã định giết bà à?

– Thế anh ta đã giết người nào rồi ư? – Bà Khokhlakova vội hỏi.

– Thưa bà, xin bà nghe tôi nói, chỉ nửa phút thôi, tôi sẽ trình bày vắn tắt

để bà rõ hết. – Perkhotin đáp một cách cương quyết. – Hôm nay, lúc năm giờ
chiều, ông Karamazov lấy tình bạn bè đã vay tôi mười rúp, tôi biết chắc rằng
ông ta không có tiền, vậy mà hôm nay, lúc chín giờ, ông ta đến nhà tôi, tay
giơ ra một xếp giấy bạc một trăm, dễ đến hai hay ba ngàn rúp, hai tay ông ta
vấy máu, ông ta nom như người mất trí. Khi tôi hỏi lấy đâu ra lắm tiền thế,
ông ta trả lời rành rọt là bà vừa đưa cho ông ta, bà cho ông ta vay ba ngàn
rúp đâu như để đi khai mỏ vàng...

Nét mặt bà Khokhlakova bỗng lộ vẻ xúc động đau đớn lạ thường:

– Trời ơi! Thế thì hắn giết ông già nhà hắn rồi! – Bà ta kêu lên, đập hai

tay vào nhau. – Tôi chẳng đưa cho hắn đồng nào cả, chẳng đưa đồng nào cả!
Ôi, ông chạy ngay đi, chạy ngay đến nhà bố hắn, chạy ngay đi!

– Thưa bà, vậy là bà không đưa tiền cho ông ta? Bà nhớ chắc là không

đưa cho ông ta khoản tiền nào chứ?

– Không, không hề! Tôi khước từ hắn, bởi vì hắn không biết quý trọng

tấm lòng của tôi. Hắn điên cuồng đi ra và giậm chân thình thịch. Hắn nhảy
xổ vào tôi, tôi lùi lại... Tôi sẽ nói thêm để ông biết, vì bây giờ tôi không
muốn giấu giếm ông điều gì nữa, thậm chí hắn còn nhổ bọt vào mặt tôi, ông
có thể tưởng tượng được không? Nhưng sao chúng ta cứ đứng đầy nhỉ? A,
mời ông ngồi... Xin lỗi ông, tôi... Hay ông chạy đến đấy đi, ông chạy ngay
đến đấy cứu ông già khốn khổ khỏi cái chết khủng khiếp đi.

– Nhưng nếu hắn giết rồi thì sao?

– Trời ơi, có thể lắm! Thế thì bây giờ chúng ta phải làm gì nhỉ? ông

nghĩ sao, làm gì bây giờ đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.