ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 691

– Chúng tôi sẽ còn trở lại sự việc này, – Nikolai Parfenovich quyết

định, – bây giờ ông có muốn tiếp tục khai với chúng tôi không?

Mitya xin cho nghỉ một lát. Người ta nhã nhặn cho phép. Nghỉ một lát,

chàng tiếp tục. Nhưng chàng khổ sở trông thấy. Chàng kiệt sức, uất giận,
tinh thần bàng hoàng. Thêm nữa, viên biện lý bây giờ dường như cố ý, cứ
chốc chốc lại chọc tức chàng bằng cách căn vặn về “những chuyện vặt
vãnh”. Mitya vừa kể lại việc chàng ngồi cưỡi lên bờ tường, dùng cái chày
đánh vào đầu Grigory cứ giữ riệt lấy chân trái chàng, rồi chàng nhảy ngay
xuống chỗ kẻ bị đánh, thì viên biện lý ngăn chàng lại và bảo chàng tả kỹ hơn
cách ngồi của chàng trên bờ tường. Mitya ngạc nhiên.

– Ồ, tôi ngồi như thế này này, như cưỡi ngựa, một chân bên này, một

chân bên kia...

– Thế còn cái chày?

– Hai tay cầm chày.

– Không ở trong túi à? Ông nhớ kỹ như thế? Thế ông vung tay lấy đà

mạnh lắm phải không?

– Chắc là thế, nhưng ông hỏi điều đó để làm gì?

– Ông nên vui lòng ngồi cưỡi lên chiếc ghế đúng như lúc ông ngồi trên

bờ tường và diễn lại cụ thể cho chúng tôi rõ ông vung tay như thế nào, về
phía nào, được chứ?

– Có phải các ông giễu tôi không? – Mitya hỏi, nhìn người lấy cung

một cách ngạo mạn, nhưng ông ta không chớp mắt. Mitya quay ngoắt đi,
ngồi cưỡi lên chiếc ghế và vung tay:

– Đánh như thế này này! Giết như thế này này! Ông còn cần gì nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.