ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 694

– Còn đêm thì ăn chơi long trời lở đất chứ gì?

– Đúng thế, ăn chơi tung trời. Hừ, quái quỷ, các ông mau mau chấm

dứt đi. Tôi nhất quyết muốn tự sát, ở gần đây thôi, ngoài rìa làng, tôi định
năm giờ sáng sẽ chấm dứt đời mình, tôi đã sửa soạn sẵn mảnh giấy trong túi,
viết sẵn ở nhà Perkhotin, khi nạp đạn vào súng. Mẩu giấy ấy đây, các ông
đọc đi. Không phải vì các ông mà tôi thuật lại câu chuyện đâu! – Chàng
bỗng nói thêm với giọng khinh miệt. Chàng móc mảnh giấy ra từ túi áo gilê,
vứt xuống bàn trước mặt họ. Mấy viên dự thẩm đọc với vẻ tò mò, và theo lệ
thường, họ đính vào hồ sơ.

– Ngay cả khi đến nhà ông Perkhotin, ông cũng không nghĩ đến chuyện

rửa tay à? Vậy là ông không sợ bị tình nghi?

– Tình nghi quái gì? Nghi hay không thì cũng thế thôi, tôi phóng xe đến

đây và sẽ tự sát vào năm giờ sáng, các người sẽ chẳng kịp làm gì hết. Nếu
như không có việc xảy ra với bố tôi, các ông sẽ chẳng biết gì và sẽ không
đến đây. Ôi, đấy là bàn tay ma quỷ, quỷ giết bố tôi, quỷ đã cho các ông biết
sớm như thế! Sao các ông kịp đến đây nhanh như thế? Kỳ quặc, quái lạ!

– Ông Perkhotin có cho chúng tôi biết rằng khi vào nhà ông ta, ông

cầm trong tay... hai tay vấy máu... một số tiền... món tiền lớn... một tập giấy
bạc trăm, cả thằng nhỏ của ông ta cũng nhìn thấy!

– Đúng vậy, thưa các ông, tôi vẫn nhớ mà.

– Bây giờ còn một câu hỏi nhỏ nữa. Ông có thể cho biết điều này

không, – Nikolai Parfenovich nói một cách hết sức mềm mỏng, – ông lấy
đâu ra lắm tiền như vậy, cứ theo thực tế, tính thời gian thì thậm chí ông
không ghé về nhà nữa kia mà?

Viên biện lý hơi nhăn mặt vì câu hỏi đặt ra quá thẳng thừng, nhưng ông

ta không ngắt lời Nikolai Parfenovich.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.