ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 754

– Giết được người chứ?

– Giết được tất, chỉ cần ngắm trúng. – Và Krasotkin giảng giải rành rẽ

về việc cho thuốc vào đâu, nhồi đạn vào đâu, chỉ cho biết cái lỗ châm ngòi
và nói về việc súng giật. Hai đứa nghe với vẻ hết sức tò mò. Việc súng giật
đặc biệt kích động trí tò mò của chúng.

– Anh có thuốc súng không? – Nastya hỏi.

– Có!

– Cho chúng em xem cả thuốc súng nữa đi. – Con bé nói dài giọng,

miệng mỉm cười cầu khẩn.

Krasotkin lại cho tay vào cặp và lấy ra một lọ nhỏ, quả là có một sớt

thuốc súng thực sự, và trong cái gói giấy có mấy viên đạn chì. Thậm chí nó
mở nút lọ và dốc một tí thuốc súng ra lòng bàn tay.

– Đây, nhưng chớ để gần lửa, không thì nó sẽ nổ và chúng ta chết hết.

– Krasotkin báo trước để gây ấn tượng.

Bọn trẻ xem xét thuốc súng với vẻ sợ hãi sùng kính càng làm tăng thêm

niềm thích thú. Nhưng Kostya thích nhất đạn viên.

– Đạn viên không cháy chứ? – Nó hỏi.

– Không cháy...

– Cho em một ít đạn viên. – Nó nói bằng giọng van vỉ.

– Tao sẽ cho một ít đạn viên, đây, cầm lấy, nhưng đừng để cho mẹ thấy

trước khi tao trở lại, không thì mẹ sẽ tưởng là thuốc súng và sợ chết khiếp,
mà còn đánh chúng mày nữa kia.

– Mẹ không bao giờ đánh đòn chúng em. – Nastya nói ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.