ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 774

hèn hạ, mày là thằng đê tiện, tất nhiên tao sẽ không nói lộ ra, nhưng tạm thời
tao cắt đứt quan hệ với mày. Tao sẽ suy nghĩ kỹ về việc này và sẽ cho mày
biết qua Smurov (chính cái thằng vừa nãy đến cùng với tôi và bao giờ cũng
trung thành với tôi): tao có còn giữ quan hệ với mày nữa không hay bỏ hẳn,
bỏ mãi mãi, vì mày là thằng đê tiện.” Điều đó khiến nó choáng váng ghê
gớm. Thú thật, ngay lúc ấy tôi cũng cảm thấy là có lẽ tôi quá nghiêm khắc,
nhưng biết làm thế nào được, lúc ấy tôi nghĩ như thế. Một ngày sau tôi bảo
Smurov đến Ilyusha, nhắn rằng tôi “không thèm nói” với nó nữa, trong
chúng tôi với nhau, như vậy là không chơi với nhau nữa. Ý định thật mà tôi
không lộ ra là tôi tẩy chay nó chỉ mấy ngày thôi, rồi thấy nó ăn năn hối hận,
tôi lại làm lành với nó. Tôi nhất quyết như vậy. Nhưng anh có tưởng tượng
được không: nghe Smurov nói xong, mắt nó bỗng long lên: “Mày nhắn hộ
lời tao nói với Krasotkin, – nó quát lên, – rằng bây giờ tao sẽ quăng ruột
bánh mì có kim găm cho mọi con chó ăn, mọi con chó, tất tật.” “A, – tôi
nghĩ, – thằng này đâm ra buông tuồng quá rồi, phải trị mới được.” Và tôi bắt
đầu tỏ ra hết sức khinh miệt nó, gặp nó tôi quay đi hay cười mỉm. Thế rồi
bỗng xảy ra sự việc nọ với bố nó, anh nhớ chứ, ông già “xơ mướp” ấy mà?
Anh hiểu đấy, như vậy là cơn uất giận đã tích sẵn trong nó rồi, có dịp là
bùng ra. Bọn trẻ thấy tôi bỏ nó liền xúm đến bắt nạt, trêu chọc nó: “Xơ
mướp, xơ mướp.” Thế là giữa chúng xảy ra cuộc ẩu đả mà tôi rất lấy làm
tiếc, vì lần ấy nó bị đánh rất đau. Có lần, tan học nó xông vào tất cả bọn kia
ở sân, lần ấy tôi đứng cách mười bước nhìn nó. Xin thề là khi ấy tôi không
cười, trái lại tôi rất thương nó, thương lắm, thiếu chút nữa là tôi xông vào
bênh nó. Nhưng bỗng nhiên nó bắt gặp luồng mắt của tôi, nó cảm thấy thế
nào, tôi không biết, nó rút con dao nhíp ra, xông tới đâm vào đùi tôi, bên
chân trái này này. Tôi không nhúc nhích, thực tình mà nói, đôi khi tôi cũng
gan góc, anh Karamazov ạ, tôi chỉ nhìn với vẻ khinh miệt, cái nhìn như
muốn nói: “Muốn thì cứ đâm nữa đi, để đáp lại tất cả tình bạn của tao với
mày, tao sẵn sàng chiều theo mày.” Nhưng nó không đâm nữa, nó không
chịu đựng nổi, chính nó sợ hãi, ném dao đi, òa khóc và bỏ chạy. Tất nhiên
tôi không mách lại và ra lệnh cho tất cả chúng nó phải ngậm miệng, không
để các thầy biết, thậm chí chỉ khi vết đâm đã lành miệng tôi mới nói với mẹ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.