ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 784

– Mày có con chó mới đấy à? – Kolya bỗng hỏi bằng giọng hết sức thờ

ơ.

– Ừ, ừ! – Ilyusha dài giọng thì thầm đáp, thở hổn hển.

– Mũi đen là chó dữ lắm, loại chó xích. – Kolya nhận xét với vẻ trịnh

trọng và dứt khoát, như thể mọi việc chính là ở con chó và cái mũi đen của
nó. Nhưng cái chính là nó vẫn gắng hết sức kìm nén tình cảm để khỏi òa
khóc như “đứa trẻ”, và vẫn chưa nén được. – Khi nào nó lớn lên thì phải
xích nó lại thôi, tao biết mà.

– Con chó sẽ to lắm đấy! – Một đứa trong bọn trẻ kêu lên.

– Hẳn rồi, giống chó Milan mà, phải to thế này này, bằng con bê ấy. –

Mấy tiếng cùng nói.

– Bằng con bê, bằng con bê thực sự. – Đại úy bật dậy. – Tôi cố ý tìm

một con như thế, thật dữ, mà mẹ nó cũng cực to, và cực dữ, cao như thế này
này... Cậu ngồi xuống đi, ngồi xuống giường Ilyusha đây này, không thì ngồi
xuống chiếc ghế này này. Xin mời vị khách quý, vị khách mong đợi từ lâu...
Cậu đến với Alexey Fyodorovich à?

Krasotkin ngồi lên giường, dưới chân Ilyusha. Tuy dọc đường có lẽ nó

đã chuẩn bị mở đầu câu chuyện bằng giọng suồng sã, nhưng bây giờ thì nó
mất hẳn đầu mối.

– Không... tôi đến với con Chuông Rền... Bây giờ tôi có con chó như

thế, Chuông Rền. Cái tên Slav. Nó đang đợi... tôi huýt sáo là nó lao như bay
vào ngay. Tao cũng có con chó, – nó bỗng quay lại với Ilyusha, – này, mày
vẫn nhớ con Bọ Dừa chứ? – Nó bỗng hỏi một câu như roi quất vào Ilyusha.

Mặt Ilyusha méo hẳn đi. Nó đau khổ nhìn Kolya. Alyosha đứng bên

cửa, chau mày và lén lắc đầu với Kolya ra hiệu bảo nó đừng nói về Bọ Dừa,
nhưng nó không muốn để ý đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.