ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 787

– Thế mà tôi đoán không ra! – Smurov kêu lên một cách chua xót. –

Hoan hô Krasotkin, tôi đã bảo rằng anh ấy sẽ tìm được Bọ Dừa, quả đúng là
anh ấy đã tìm được.

– Tìm được rồi! – Một đứa nữa reo lên và vỗ tay.

– Thôi đi, thôi đi. – Krasotkin gào át tất cả mọi người. – Tôi sẽ kể cho

mọi người nghe sự việc đã diễn ra như thế nào, đúng như đã diễn ra! Tôi tìm
được nó, đem nó về nhà, giấu luôn đi, khóa cửa nhốt trong nhà, không để ai
trông thấy cho đến tận hôm nay. Chỉ có Smurov nhìn thấy cách đây hai tuần,
nhưng tôi cả quyết với nó rằng đấy là Chuông Rền, nó không đoán ra, còn
trong thời gian chờ đợi, tôi dạy nó làm đủ các trò, hãy xem nó biết làm
những trò gì! Bạn thân mến, tớ dạy nó để khi đưa nó đến cho đằng ấy thì nó
đã được huấn luyện, mượt mà: đây này, bạn ạ, con Bọ Dừa của bạn bây giờ
như thế đấy! Ở đây có miếng thịt bò nào không, tôi sẽ cho nó diễn một trò
khiến mọi người cười vỡ bụng kia, chẳng lẽ một mẩu thịt bò cũng không có
ư?

Ông đại úy lao vụt qua phòng ngoài, chạy đến bếp nhà chủ, nơi người

ta nấu ăn cho cả gia đình ông. Kolya không để mất thời gian vàng ngọc, vội
vã thét bảo Chuông Rền: “Giả chết đi!” Con vật bỗng xoay một vòng, nằm
ngửa ra bất động, bốn chân chỏng gọng. Bọn trẻ cười, Ilyusha nhìn, vẫn với
nụ cười đau khổ như trước, chỉ có bà mẹ là thích nhất cái trò chó giả chết.
Bà cười phá lên, búng ngón tay gọi:

– Chuông Rền! Chuông Rền!

– Không khi nào nó đứng lên đâu, không khi nào! – Kolya la lên. – Cho

dù cả bàn dân thiên hạ có gào thét nó cũng không đứng lên, còn tôi chỉ gọi
to một tiếng là nó chồm lên ngay! Chuông Rền!

Con chó chồm lên và bắt đầu nhảy nhót, vui sướng kêu ư ử. Đại úy

chạy vào, tay cầm miếng thịt bò nấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.