ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 844

– Tôi cũng có lần mơ thấy y như thế. – Alyosha bỗng nói.

– Thật ư? – Liza ngạc nhiên kêu lên. – Này anh Alyosha ơi, anh đừng

cười nhé, điều đó hết sức quan trọng; chẳng lẽ hai người khác nhau có cùng
một giấc mơ sao?

– Đúng đấy, có thể lắm.

– Alyosha, em nói với anh là điều đó hết sức quan trọng. – Liza nói

tiếp, ngạc nhiên quá đỗi. – Điều quan trọng không phải là giấc mơ, mà là
giấc mơ của anh hệt như giấc mơ của em. Anh chẳng bao giờ nói dối em,
bây giờ cũng thế, phải không? Anh không cười chứ?

– Sự thật là như vậy.

Liza có điều gì sửng sốt ghê gớm và im lặng một lát.

– Alyosha, anh hãy đến thăm em, đến thường xuyên hơn nữa. – Cô

bỗng thốt lên bằng giọng van vỉ.

– Tôi sẽ đến cô luôn luôn, suốt đời sẽ thường xuyên đến thăm cô. –

Alyosha trả lời kiên quyết.

– Em chỉ nói với một mình anh thôi đấy. – Liza lại lên tiếng. – Em chỉ

tự nói với mình và với anh nữa thôi. Chỉ với một mình anh trong cả thế giới
này. Và em thích nói với anh hơn với chính mình. Trước anh, em chẳng thấy
xấu hổ chút nào. Alyosha, tại sao trước anh em lại không xấu hổ chút nào
nhỉ? Alyosha này, có phải trong lễ Vượt qua bọn Do Thái đánh cắp trẻ em
và đem cắt cổ không?

– Tôi không biết.

– Em có một quyển sách, em đã đọc về một vụ án ở đâu đó, một tên Do

Thái cắt tất cả các ngón tay ở hai bàn tay một em bé bốn tuổi, rồi đóng đanh
đứa bé lên tường, sau đó trước tòa y khai rằng đứa bé chết rất chóng vánh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.