ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 883

– Chứ cậu ấy còn biết làm thế nào nữa? – Smerdyakov cười cay đắng. –

Ai tin cậu ấy sau tất cả những bằng chứng ấy? Grigory Vasilyevich khai là
nhìn thấy cửa ra vào để mở, sau đó thì còn nói gì được nữa! Thôi thì cầu
Chúa phù hộ cậu ấy! Cậu ấy vừa tự cứu mình vừa run...

Nó im lặng một lát, rồi bỗng nhiên dường như nghĩ ra, nói thêm:

– Thì vẫn lại nguyên si như thế thôi: cậu ấy, muốn trút lỗi cho tôi, coi

đó là việc tôi làm, điều đó tôi đã nghe thấy rồi, vẫn cứ là tôi rất giỏi giả vờ
động kinh: nếu tôi quả thật có ý định giết ông nhà thì tôi dại gì đi nói trước
với cậu rằng tôi có tài giả vờ động kinh? Tôi mà mưu tính một vụ giết người
như thế thì tôi lại ngu đến mức cung cấp một bằng chứng như thế, mà cho
con đẻ của người bị giết? Làm gì có chuyện khó tưởng tượng đến thế?
Chuyện ấy có thể nói là không bao giờ có. Bây giờ chẳng ai nghe thấy cuộc
nói chuyện này giữa cậu với tôi, trừ chính đấng tối cao, còn nếu cậu nói với
ông biện lý và Nikolai Parfenovich thì như thế là cậu gỡ tội cho tôi: bởi vì
hung thủ gì mà lại ngờ nghệch đến thế từ lúc chưa phạm tội? Tất cả những
điều đó có thể suy ra được rất dễ.

– Này, – sửng sốt vì những lời sau cùng của Smerdyakov, Ivan

Fyodorovich đứng lên và cắt đứt câu chuyện, – tao hoàn toàn không nghi
mày và cho rằng nghi mày là buồn cười... trái lại tao cảm ơn mày đã làm tao
yên tâm. Bây giờ tao đi, nhưng rồi tao sẽ trở lại. Thôi chào, mong mày
chóng khỏi. Mày có cần gì không?

– Cảm ơn cậu mọi mặt. Marfa Ignatyevna không quên tôi và giúp tôi

mọi việc khi tôi cần đến, vẫn tốt bụng như trước. Ngày nào cũng có những
người tốt bụng đến thăm tôi.

– Tạm biệt. Còn về việc mày biết giả tảng thì tao sẽ không nói... và tao

cũng khuyên mày không nên nói. – Không hiểu vì lý do gì Ivan bỗng thốt
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.