ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 892

– Thôi được, tao nhịn mày! Này, thằng bất lương: nếu như tao trông

cậy vào ai thì đấy cố nhiên không phải là mày, mà là Dmitri, và xin thề, tao
thậm chí linh cảm thấy ở mày một trò đểu cáng gì đó... hồi ấy... tao vẫn nhớ
ấn tượng của tao!

– Hồi ấy, có một lúc, tôi cũng nghĩ rằng cậu trông đợi ở tôi, –

Smerdyakov toác miệng cười giễu cợt, – thành thử chính như vậy cậu càng
tự tố giác trước mặt tôi, bởi vì nếu như cậu linh cảm thấy điều gì ở tôi mà
cậu vẫn đi thì chẳng khác nào cậu nói với tôi: mày có thể giết bố tao, nhưng
tao không ngăn cản.

– Thằng khốn nạn! Mày hiểu như thế à?

– Tất cả là tại cái Chermashnya đó. Thử nghĩ xem! Cậu định đi Moskva

và khăng khăng từ chối ông nhà nhờ cậu đi Chermashnya! Vậy mà chỉ một
câu nói ngu ngốc của tôi là cậu đồng ý! Vậy thì vì lẽ gì mà hồi ấy cậu đồng
ý đi Chermashnya? Nếu không đi Moskva mà đi Chermashnya không có lý
do, chỉ vì một lời duy nhất của tôi, thì như vậy là cậu mong chờ điều gì ở tôi.

– Không, tao thề là không! – Ivan nghiến răng la lên.

– Sao lại không nhỉ? Trái lại, vì những lời đó hồi ấy của tôi nói với cậu,

con trai của bố cậu, cậu phải đưa tôi ra cảnh sát, và đánh cho mấy roi... Ít ra
cũng quai vào mặt ngay tại chỗ, vậy mà trái lại cậu tuyệt không cáu kỉnh, lập
tức thân thiện làm đúng lời ngu ngốc của tôi và ra đi, điều ấy hoàn toàn vô
lý, bởi vì lẽ ra cậu nên ở lại và bảo toàn tính mạng ông bố... Tôi có thể kết
luận cách nào khác không?

Ivan ngồi cau có, hai nắm tay co quắp tì xuống đầu gối.

– Phải, tiếc rằng tao không quai vào mặt mày. – Chàng mỉm cười chua

xót. – Tao không thể lôi mày ra cảnh sát: ai tin tao và tao có thể vạch ra điều
gì, còn về việc quai vào mặt mày... thì tiếc rằng tao không đoán ra. Tuy
không được đánh người, nhưng đáng phải đánh nát mặt mày ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.