ông không thấy à?” Ông cụ bỗng tin, toàn thân run lên, cụ mê cô ta quá, cụ
nhoài hẳn ra ngoài cửa sổ. Tôi vớ ngay cái chặn giấy bằng gang trên bàn cụ,
cậu nhớ chứ, nặng ba funt, vung lên và giáng một cú vào đỉnh đầu, bằng
sườn cái chặn giấy. Không kêu được một tiếng. Chỉ giụi xuống, tôi giáng
đòn thứ hai, đòn thứ ba. Đòn thứ ba tôi cảm thấy ông vỡ sọ. Ông ngã ngửa
mặt lên trời, máu bê bết. Tôi nhìn kỹ: máu có bắn vào tôi không, không, tôi
lau cái chặn giấy, lục tìm sau ảnh thờ, lấy bó tiền ra, vứt phong bì xuống sàn
và dải băng hồng cạnh đấy. Tôi ra vườn, toàn thân run lên. Đi thẳng tới cây
táo có hốc rỗng, cậu biết cái hốc ấy đấy, tôi đã ngắm nghía nó từ lâu, đã đặt
sẵn giẻ và giấy, chuẩn bị sẵn từ lâu; tôi bọc số tiền vào giấy quấn giẻ và nhét
thật sâu. Nó nằm đấy hơn hai tuần lễ, số tiền ấy ở bệnh viện về tôi lấy ra. Về
nhà lên giường nằm, tôi sợ hãi nghĩ: “Nếu Grigory Vasilyevich bị giết chết
hẳn thì rất lôi thôi, nếu lão không bị giết, mà tỉnh lại thì hay lắm bởi vì lão sẽ
làm chứng rằng Dmitri Fyodorovich có đến, vì vậy có giết và lấy tiền.” Vì
nghi ngờ và nóng ruột, tôi bắt đầu rên rỉ để đánh thức Marfa Ignatyevna cho
nhanh. Cuối cùng bà ta trở dậy, đến với tôi, và thấy không có Grigory
Vasilyevich, bà chạy ra ngoài, tôi nghe thấy bà ta rú lên ở vườn. Náo loạn
suốt đêm, tôi hoàn toàn yên tâm.
Người kể chuyện dừng lại. Ivan vẫn luôn luôn im lặng nghe, không
nhúc nhích, không rời mắt khỏi hắn. Smerdyakov vừa kể vừa thỉnh thoảng
nhìn chàng, nhưng liếc sang bên nhiều hơn. Kể xong, hắn rõ ràng cũng xúc
động và hổn hển. Mồ hôi túa ra trên mặt. Nhưng không thể đoán được hắn
có ân hận không.
– Khoan đã, – Ivan nghĩ ra, nói, – thế còn cửa ra vào thì sao? Nếu ông
chỉ mở cửa ra vào cho mày thôi thì làm sao Grigory lại trông thấy cửa mở từ
trước? Bởi vì Grigory thấy cửa mở từ trước kia mà?
Đáng chú ý rằng Ivan hỏi bằng giọng rất đỗi hiền lành, thậm chí khác
hẳn, không giận dữ chút nào, thành thử nếu lúc này có người nào mở cửa
vào và nhìn họ thì nhất định kết luận rằng họ ngồi nói chuyện về một việc gì
hoàn toàn bình thường, tuy rằng thú vị.