ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 127

Chúng tôi phải đi xuống dưới phía sông bằng cách đi vòng xuyên qua rừng,
Jonathan nói, rồi sau đó men theo bờ sông tới Thác Karma.

- Tới đó, bé Karl ạ, em sẽ thấy một dòng thác mà trong mơ em cũng chưa
bao giờ thấy.

Tôi đã được xem xét gì mấy trước khi tôi tới Nangiyala đâu; chắc chắn là
không có khu rừng nào giống như khu rừng chúng tôi đang đi qua. Đó thực
sự là một khu rừng trong số những khu rừng như trong truyền thuyết, rậm
rạp và tối tăm, không có đường mòn. Chúng tôi cứ xuyên qua giữa các cây,
trong khi cành cây cứ quất vào mặt mình. Nhưng tôi cũng thấy thích.

Toàn bộ cảnh vật - mặt trời chiếu qua thân cây, chim hót, mùi cây ngai
ngái, cỏ ướt, và ngựa phi. Nhưng hơn hết, tôi thích phi ngựa cùng với
Jonathan.

Không khí trong lành và mát mẻ trong rừng, nhưng đi mãi thi trời ấm dần
lên. Chúng tôi cảm thấy rất rõ rằng hôm đó trời sẽ nóng.

Chẳng bao lâu, Thung lũng Bông hồng Dại đã lùi lại xa phía sau chúng tôi,
còn chúng tôi đã vào sâu trong rừng. Đến một trảng trống có nhiều cây cao
mọc xung quanh, chúng tôi gặp một ngôi nhà tranh nhỏ màu xám, ngay
giữa khu rừng tối tăm. Sao lại có ai sống nổi trong một nơi cô quạnh thế
này! Nhưng có người hẳn hoi, vì ống khói đang có khói bay ra và lại có hai
con dê đang gặm cỏ bên ngoài.

- Bác Elfrida sống ở đây, - Jonathan bảo tôi. - Bác ấy sẽ cho chúng mình ít
sữa dê, nếu chúng mình xin.

Chúng tôi được uống sữa, uống thỏa thích, ngon thật, vì chúng tôi đã đi
được một chặng đường dài mà chưa được ăn uống gì. Chúng tôi ngồi trên
bậc cửa nhà bác Elfrida, uống sữa dê nhà bác, ăn bánh mì chúng tôi đem
theo cùng pho-mát bác Elfrida cho, rồi mỗi đứa chúng tôi làm một nắm dâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.