ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 136

Tôi nép sát vào Jonathan, và chúng tôi ngồi đó, lưng tựa vào vách núi,
chuyện trò với nhau trong bóng đêm. Tôi không sợ hãi, nhưng một cảm
giác bứt rứt là lạ đang lan khắp người tôi. Chúng tôi cần đi ngủ, Jonathan
bảo thế, nhưng tôi biết rằng tôi không thể ngủ được. Tôi cũng không nói
được, vì cái cảm giác lo lắng bứt rứt ấy, mà nó không liên quan gì tới bóng
tối, mà tới cái gì đó khác cơ, tôi không biết cụ thể đó là gì. Nhưng dù sao
tôi đang có Jonathan bên cạnh.

Có một tia chớp, rồi một tiếng sấm, âm thanh ấy đập vào vách núi, dội đến
chỗ chúng tôi, một trận bão ngoài mọi sự tưởng tượng, tiếng sấm cứ lan
khắp các ngọn núi, rền lên thậm chí nhấn chìm cả âm thanh của Thác
Karma và chớp loè liên tiếp. Thỉnh thoảng, ánh sáng loé lên và một khoảnh
khắc sau trời lại tối hơn trước; dường như một đêm của thời cổ xưa đang
trùm lên chúng tôi.

Rồi một tia chớp nữa, kinh khủng hơn tất cả các tia chớp khác, trong một
tích tắc chiếu rực và rọi sáng tất cả.

Và lúc ấy, trong ánh sáng ấy, tôi thấy Katla. Tôi đã thấy Katla.

Nguồn:

http://hsvforum.vn/f105/anh-em-tim-su-tu-full-594-

2.html#ixzz1sq7i32pU

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.