ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 141

Grim và Fyalar rúm vào nhau vì sợ, đến mức chúng tôi không thể giữ nổi,
mà tôi cũng đang sợ hãi đâu có kém chúng. Tôi van vỉ Jonathan nên quay
về Nangiyala, nhưng anh nói:

- Chúng mình không được làm cho chú Orvar thất vọng. Đừng sợ. Katla
không vươn đến chỗ mình được đâu, dù nó có giằng đi giật lại xiềng của nó
đến thế nào đi chăng nữa.

Còn chúng ta cũng phải nhanh lên, anh nói, vì tiếng gào thét của Katla
chính là một tín hiệu mà ở mãi lâu đài Tengil cũng nghe thấy, và chẳng mấy
chốc lại có một đàn lính của Tengil đuổi theo chúng tôi nếu chúng tôi
không mau mau chạy vào núi tìm nơi ẩn náu.

Chúng tôi phóng đi; chúng tôi cứ phóng theo những con đường tồi tàn, nhỏ
hẹp lại dốc trên núi, phóng tới mức bắn ra những tia lửa, phóng quanh đi
quanh lại lòng vòng giữa những tảng đá để đánh lạc hướng kẻ nào định
đuổi theo. Cứ chốc chốc, tôi lại tưởng như nghe thấy tiếng ngựa phi đuổi
phía sau cùng những tiếng hò hét của bọn lính Tengil đang nào gươm giáo,
nào tên nỏ đuổi bắt chúng tôi. Nhưng có ai đâu. Có lẽ đuổi bắt ai giữa vùng
núi non lởm chởm của Karmanyaka này là điều khó khăn, còn kẻ bị săn
đuổi lại dễ thoát khỏi tay kẻ săn đuổi.

Khi chúng tôi phóng được một lúc lâu, tôi hỏi Jonathan:

- Chúng mình đang đi đâu đây?

- Tất nhiên là tới Hang Katla, - anh trả lời. - Chúng mình sắp tới nơi rồi.
Núi Katla ở ngay trước mũi em đó.

Phải rồi. Trước mặt chúng tôi là một quả núi thấp, bằng phẳng với sườn dốc
thoai thoải xuống. Chỉ ở phía chúng tôi là ít dốc hơn, và từ đó chúng tôi có
thể đi ngược lên dễ dàng, nếu chúng tôi muốn; mà chúng tôi muốn thế thật,
vì Jonathan bảo rằng chúng tôi phải băng qua quả núi đó ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.