ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 176

Phải, tôi có Fyalar cùng ở lại với tôi trong bếp. Tôi đã nghĩ là sẽ không nói
cho ai biết điều đó, nhưng tôi có con ngựa của tôi cùng ở đó. Tôi không
chịu nổi cảnh cô đơn, không thể chịu nổi. Fyalar cũng nhìn qua cửa sổ xem
cảnh tượng phía dưới dốc. Rồi nó cất tiếng hí. Không hiểu nó muốn cùng ra
với Grim hay nó cũng đang sợ hãi như tôi.

Sợ hãi, tôi sợ hãi...sợ lắm.

Tôi thấy Veder gục chết trước mũi giáo của cô Sofia, Kader chết vì lưỡi
kiếm của chú Orvar, và mấy thằng nữa, gục bên trái, ngã bên phải, còn
Jonathan phóng ngựa giữa tất cả, bão táp làm tóc anh rối bù, mặt anh ngày
càng xanh hơn, và trái tim tôi càng ngày càng thấy mệt mỏi hơn.

Và chiến trận kết thúc!

Ngày hôm đó có biết bao tiếng kêu trong Thung lũng Bông hồng Dại,
nhưng có một tiếng kêu không giống nhũng tiếng kêu khác.

Giữa lúc trận mạc, một tiếng tù và vang xuyên bão tố, và một tiếng kêu thất
thanh:

- Katla đến đấy!

Sau đó là tiếng gầm, tiếng gầm kêu đói của Katla mà ai ai cũng đều biết rõ.
Gươm giáo cung nỏ buông xuôi, những người đang đánh nhau không còn
đánh tiếp nữa, vì họ biết rằng không gì cứu được họ nữa. Trong thung lũng
chẳng còn tiếng gì ngoài tiếng sấm rền của trận bão, tiếng tù và của Tengil
và tiếng thét của Katla, và ngọn lửa của Katla phun phì phì , giết chết
những ai bị Tengil chỉ tay. Hắn cứ chỉ, chỉ mãi, và bộ mặt độc ác của hắn
tối đen màu quỉ dữ; còn tôi biết rằng nay Thung lũng Bông hồng Dại đã
đến lúc tàn.

Tôi không muốn nhìn, tôi không muốn nhìn...không muốn nhìn bất kì cái gì
nữa. Chỉ còn Jonathan. Tôi phải xem anh đang ở đâu, và tôi thấy anh đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.