- Có chứ, anh nghĩ sao? - Tôi hỏi lại. - Em chẳng đã nói với anh là gì, anh
đi đâu, em đi đó.
- Em có nói như vậy, và điều đó có an ủi anh, - Jonathan nói. - Nhưng khó
đến được đó lắm.
Anh yên lặng một lát, rồi nói tiếp:
- Em có nhớ hồi chúng mình cùng nhảy không? Cái hồi cháy nhà kinh
khủng và chúng mình cùng nhảy xuống sân ấy? Sau đó, anh tới Nangiyala,
em có nhớ không?
- Tất nhiên em có nhớ, - tôi trả lời, và khóc dữ hơn. - Nhưng sao anh lại
phải hỏi em như vậy? Anh tưởng rằng em không từng khoảnh khắc nhớ tới
chuyện ấy từ đó đến nay hay sao?
- Không, anh biết chứ, - Jonathan đáp, tay lại quệt quệt má tôi.
Rồi anh nói:
- Anh nghĩ chúng mình có thể lại cùng nhảy. Xuống vực này, - nhảy thẳng
xuống đồng cỏ kia kìa.
- Nhưng khi đó mình sẽ chết, - tôi nói. - Liệu sau đó mình có tới được
Nangilima không?
- Có chứ, em có thể tin chắc như vậy, - Jonathan đáp. - Vừa xuống tới nơi
là mình sẽ thấy ngay ánh sáng của Nangilima. Chúng mình sẽ thấy ánh
sáng ban mai chiếu trên các thung lũng của Nangilima; đúng thế, vì bây giờ
ở đó đang là buổi sáng.
- A ha ha, chúng mình có thể nhảy thẳng xuống Nangilima - tôi nói, và
cười, cười lần đầu tiên suốt bao lâu nay.