ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 191

- Có chứ, anh nghĩ sao? - Tôi hỏi lại. - Em chẳng đã nói với anh là gì, anh
đi đâu, em đi đó.

- Em có nói như vậy, và điều đó có an ủi anh, - Jonathan nói. - Nhưng khó
đến được đó lắm.

Anh yên lặng một lát, rồi nói tiếp:

- Em có nhớ hồi chúng mình cùng nhảy không? Cái hồi cháy nhà kinh
khủng và chúng mình cùng nhảy xuống sân ấy? Sau đó, anh tới Nangiyala,
em có nhớ không?

- Tất nhiên em có nhớ, - tôi trả lời, và khóc dữ hơn. - Nhưng sao anh lại
phải hỏi em như vậy? Anh tưởng rằng em không từng khoảnh khắc nhớ tới
chuyện ấy từ đó đến nay hay sao?

- Không, anh biết chứ, - Jonathan đáp, tay lại quệt quệt má tôi.

Rồi anh nói:

- Anh nghĩ chúng mình có thể lại cùng nhảy. Xuống vực này, - nhảy thẳng
xuống đồng cỏ kia kìa.

- Nhưng khi đó mình sẽ chết, - tôi nói. - Liệu sau đó mình có tới được
Nangilima không?

- Có chứ, em có thể tin chắc như vậy, - Jonathan đáp. - Vừa xuống tới nơi
là mình sẽ thấy ngay ánh sáng của Nangilima. Chúng mình sẽ thấy ánh
sáng ban mai chiếu trên các thung lũng của Nangilima; đúng thế, vì bây giờ
ở đó đang là buổi sáng.

- A ha ha, chúng mình có thể nhảy thẳng xuống Nangilima - tôi nói, và
cười, cười lần đầu tiên suốt bao lâu nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.