ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 28

- Jonathan ơi, anh nói rằng ở Nangiyala mình có thể có những cuộc phiêu
lưu từ sáng đến tối, mà cả tới khuya nữa, anh có nhớ không? Thế mà ở đây
yên tĩnh thế này và chẳng hề có phiêu lưu gì cả.

Jonathan bật cười.

- Em vừa đến đây hôm qua, chớ quên như vậy. Chú ngốc ơi, chú đã kịp
dính mũi vào đâu. Anh nghĩ là sẽ còn chán thời gian cho các chuyện phiêu
lưu.

Khi tôi suy nghĩ nghiêm chỉnh lại về chuyện này, tôi nói rằng tôi cũng đủ
chuyện phiêu lưu và kì thú về Trang trại Các Hiệp Sĩ, về mấy chú ngựa, rồi
về đàn thỏ, và về mọi thứ rồi. Tôi chẳng cần phiêu lưu hơn thế nữa.

Lúc ấy, Jonathan nhìn tôi một cách lạ lùng, gần như anh cảm thấy xót
thương cho tôi và nói:

- Này, Qui Ròn, em biết không, anh mong rằng đó chỉ là cái mà em muốn.
Chỉ thế thôi. Vì anh phải nói với em điều này: có những cuộc phiêu lưu mà
lẽ ra không nên có.

Khi chúng tôi về đến nhà, Jonathan mở làn của cô Sofia và đặt các thứ lên
bàn ăn. Có một ổ bánh mì, một chai sữa, một lọ nhỏ đựng mật, và bốn chiếc
bánh đa.

- Cô Sofia cấp thức ăn cho mình à? - Tôi ngạc nhiên hỏi. Tôi chưa để ý
xem hai anh em kiếm thức ăn như thế nào.

- Thỉnh thoảng thôi, - Jonathan trả lời.

- Cho không à? - Tôi lại hỏi.

- Cho không, đúng vậy, em nói thế cũng được, - Jonathan nói. - Mọi thứ ở
thung lũng Hoa Anh Đào này đều không phải trả tiền. Mọi người cho nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.