ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 31

Tự nhiên, tôi thấy ngại và ngượng. Tôi đâu có quen tiếp xúc với mọi người,
ít nhất là những người như kiểu những người sống trên Nangiyala này, và
tôi nói cho Jonathan biết ý nghĩ đó.

- Em ngại gì cơ chứ? - Anh hỏi. - Em có nghĩ rằng có ai ở đây sẽ làm điều
gì hại đến em không đấy?

- Không, tất nhiên là không, nhưng biết đâu họ sẽ cười em.

Nói ra câu đó, tôi cũng thấy là ngốc nghếch,vì tại sao họ lại cười tôi cơ
chứ? Nhưng tôi cứ luôn tưởng tượng ra những chuyện như vậy.

- Em ạ, anh cho rằng chúng mình phải bắt đầu từ giờ trở đi gọi em là Karl
Tim Sư Tử thôi.

- Jonathan đề nghị - chứ cứ gọi "Qui Ròn Tim Sư Tử" thì họ sẽ cười em
mất. Chính em chả đã từng cười ngặt ngoẽo khi nghe gọi như vậy là gì, mà
cả anh cũng thế nữa đấy thôi.

Đúng thế, tôi rất muốn được gọi bằng tên Karl. Nghe nó hợp với tên đệm
hơn nhiều.

- Karl Tim Sư Tử, - tôi thử kêu lên xem nghe như thế nào. - Karl và
Jonathan Tim Sư Tử đang cưỡi ngựa ở đây - ừ, nghe cũng được đấy chứ, tôi
nghĩ.

- Nhưng em vẫn là Qui Ròn ngày xưa của anh, - Jonathan nói. - Bé Karl,
em có biết vậy không?

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã xuống tới xóm, tiếng vó ngựa của chúng tôi
lộp cộp khua trên đường làng. Việc tìm đường chẳng khó khăn gì vì từ xa
chúng tôi đã nghe tiếng nói cười. Và chúng tôi cũng còn trông thấy dấu
hiệu một chú trống choai mạ vàng to tướng; đúng rồi, đó là quán Gà Trống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.