ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 47

Thật khó lòng anh làm cho tôi dịu lại, cho dù chỉ chút ít. Nhưng tất nhiên,
sự việc vẫn kết cục như anh muốn. Tôi biết rằng anh hiểu biết mọi chuyện
hơn tôi.

- Ngốc ạ, tất nhiên là anh sẽ trở về chứ, - anh nói. Khi đó là buổi tối, chúng
tôi đang ngồi sưởi bên lò lửa trong bếp, buổi tối trước hôm anh lên đường.

Tôi không còn giận dữ nữa, mà chỉ buồn, và Jonathan biết vậy. Anh thật tốt
với tôi. Anh đưa tôi bánh mì mới nướng, đã phết bơ và mật rồi kể cho tôi
nghe các truyền thuyết và nhiều chuyện, nhưng tôi không thể chú ý nghe
được. Tôi đang nghĩ tới truyền thuyết về Tengil mà tôi bắt đầu cho rằng tàn
ác nhất trong tất cả truyền thuyết. Tỏi hỏi Jonathan vì sao anh lại đi làm cái
chuyện nguy hiểm như vậy. Không lẽ anh không thể ở nhà bên bếp lửa
hồng trong Trang Trại Các Hiệp sĩ mà vui thú? Nhưng Jonathan đáp rằng
có những việc người ta vẫn phải làm cho dù biết là nguy hiểm.

- Tại sao?

- Nếu không, người ta không còn là con người nữa, mà chỉ là đồ rác rưởi.

Anh kể cho tôi nghe điều anh sắp làm. Anh phải đi cứu Orvar thoát khỏi
Hang Katla. Vì lẽ Orvar còn có ý nghĩa hơn cả Sofia, Jonathan nói vậy, và
không có Orvar thì có lẽ các thung lũng xanh tươi của Nangiyala cũng bị
kết liễu.

Khuya quá rồi, lửa đã tàn, và đêm đã xuống.

Rồi đến ban ngày, tôi đứng bên cổng, nhìn theo Jonathan phóng ngựa đi,
biến mất trong sương mờ; đúng thế, buổi sáng hôm đó cả Thung lũng Hoa
Anh đào ngập trong sương mờ. Và xin các bạn hãy tin tôi khi tôi nói rằng
trái tim tôi như muốn vỡ khi bóng hình anh ấy mờ dần rồi khuất hẳn. Rồi
tôi còn lại một mình. Thật không thể chịu nổi. Tôi phát điên vì buồn khổ,
tôi chạy ra chuồng ngựa, lôi Fyalar ra, quăng mình lên yên và phóng theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.