ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 48

Jonathan. Tôi phải được gặp anh ấy một lần nữa, trước khi mất anh mãi
mãi.

Anh đang tới Trang trại Hoa Tulip trước hết để nhận lệnh của cô Sofia, tôi
biết vậy, nên tôi cũng phóng tới đó. Tôi phóng như rồ như dại, và tôi đuổi
kịp anh ngay sát trang trại ấy. Lúc đó, tôi thấy ngượng quá, chỉ muốn trốn
đi, nhưng anh đã nghe tiếng và đã nhìn thấy tôi.

- Em muốn gì thế? - Anh hỏi.

Chà, tôi muốn gì ư?

- Có chắc anh sẽ quay về không? - Tôi lí nhí. Tất cả điều tôi nghĩ ra để nói
chỉ có vậy.

Rồi anh phi ngựa bên tôi, hai con ngựa bên nhau. Jonathan lấy ngón tay trỏ
chùi cái gì đó trên gò má tôi, nước mắt hay cái gì đó, và nói:

- Đừng khóc, Qui Ròn. Chúng mình sẽ gặp lại nhau, - anh hứa với em như
vậy. Và nếu không gặp ở đây, thì sẽ gặp ở Nangilima.

- Nangilima? - Tôi hỏi. - Đó là đâu vậy?

- Lúc khác anh sẽ kể cho em, - Jonathan trả lời.

Tôi cũng không biết tôi đã làm thế nào chịu được quãng thời gian tôi một
mình ở Trang trại Các Hiệp sĩ, hoặc làm thế nào cho ngày ngày trôi qua.
Tôi chăm sóc mấy con vật của tôi, tất nhiên rồi. Tôi ở trong chuồng ngựa
với Fyalar hầu hết thời gian, rồi tôi dành nhiều lúc chuyện trò với thỏ. Đôi
khi tôi cũng đi câu, rồi tập bắn cung tên, nhưng mọi việc dường như vô
nghĩa khi không có Jonathan. Thỉnh thoảng, cô Sofia lại đem thức ăn cho
tôi, rồi cùng tôi nói chuyện về Jonathan. Tôi cứ luôn hi vọng cô ấy sẽ nói
”anh cháu sắp về rồi", nhưng cô không nói gì. Tôi cũng muốn hỏi cô tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.