ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 52

Ngay khi buổi sáng tới, ban ngày sáng rõ cũng chẳng giúp ích bao nhiêu.
Tất nhiên, việc nhớ lại một cách chính xác giấc mơ khủng khiếp như thế
nào trở nên khó khăn hơn, nhưng việc Jonathan kêu cứu, việc đó tôi không
thể quên. Anh tôi gọi tôi, lẽ nào tôi không đi cố sức cứu anh?

Tôi ngồi bên đàn thỏ mấy giờ liền để nghĩ xem tôi nên làm gì. Không có ai
để mà nói chuyện, để mà hỏi han. Tôi phải tự mình quyết định. Tôi không
thể tới Sofia vì cô ấy sẽ ngăn tôi lại. Cô ấy sẽ chẳng bao giờ cho tôi đi; cô
ấy đâu có ngốc như vậy. Vì những điều tôi muốn làm, tôi biết chắc, là ngốc.
Và còn nguy hiểm nữa. Nguy hiểm hơn tất cả mọi điều. Mà tôi thì có can
đảm gì đâu.

Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, lưng dựa vào tường chuồng ngựa,
tay xé lá cỏ. Tôi đã xé vụn từng ngọn cỏ xung quanh tôi, nhưng phải mãi
sau này tôi mới biết, còn khi đang ngồi đó, bị dằn vặt, thì tôi không biết gì.
Nhiều giờ trôi qua; có lẽ tôi vẫn còn ngồi đó nữa, nếu tôi không chợt nhớ ra
điều Jonathan đã nói - rằng nhiều khi mình phải làm điều gì đó nguy hiểm,
nếu không, mình không phải là người, mà chỉ là đồ rác rưởi.

Thế là tôi quyết định. Tôi đấm mạnh tay vào chuồng thỏ làm lũ thỏ nhảy
loạn lên, rồi tôi nói thật to để tỏ ra chắc chắn.

- Mình sẽ làm như vậv! Mình sẽ làm như vậy! Mình không phải là đồ rác
rưởi!

Ôi, mà quyết định rồi, tôi thấy dễ chịu làm sao.

- Tao biết là tao đúng mà, - tôi nói với lũ thỏ, vì tôi chẳng còn biết nói với
ai.

A, bọn thỏ này, chúng phải trở thành thỏ dại từ nay. Tôi nhấc chúng ra khỏi
chuồng, bế chúng ra cổng, trỏ cho chúng thấy Thung lũng Hoa Anh đào
xanh rờn đáng yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.