ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 88

- Em làm thế để cô Sofia khỏi lo, - tôi nói.

Jonathan cười.

- Khỏi lo, đó là em nghĩ. Còn anh? Em nghĩ là anh yên tâm như thế nào khi
anh biết em đang ở đâu đó giữa núi non của Nangiyala?

Chắc trông tôi ngượng nghịu lắm, nên anh lại vội vàng vỗ về tôi.

- Bé Qui Ròn dũng cảm này, mà em dám vào núi thì thật tuyệt, mà đến
được đây nữa thì còn tuyệt hơn.

Đó là lần đầu tiên có người bảo tôi là dũng cảm, và tôi nghĩ nếu mình cứ
tiếp tục như thế này thì có khi tôi cũng có thể tự gọi mình là Tim Sư tử
được, bất chấp Jossi. Nhưng rồi tôi nhớ ra còn điều khác nữa tôi viết trên
tường nhà, về người có bộ râu đỏ thèm muốn có đàn ngựa trắng. Tôi đề
nghị Jonathan viết thêm một dòng vào bức thư.

Karl nói rằng mọi chuyện viết về Râu đỏ đều sai.

Tôi cũng kể cho anh nghe Hubert đã cứu tôi khỏi đàn sói như thế nào, và
Jonathan bảo anh sẽ suốt đời biết ơn bác ấy về việc đó.

Trời nhập nhoạng tối khắp Thung lũng Bông hồng Dại khi chúng tôi đi thả
Bianca, và đèn bắt đầu thắp lên trong tất cả mọi nhà và trang trại phía dưới
dốc. Trông cảnh ấy thật yên tĩnh và thanh bình đến mức ta có thể sẽ nghĩ
rằng bây giờ là lúc mọi người đang ngồi thưởng thức bữa cơm tối ngon
lành, hoặc có thể đang ngồi chuyện trò với nhau và chơi đùa với con cái,
hoặc cũng có thể đang ngâm nga hát và tận hưởng cuộc sống. Nhưng ta rất
biết rằng không phải như vậy. Ta biết rằng họ khó lòng có gì để ăn, và rằng
họ làm gì có yên tĩnh và hạnh phúc, mà toàn là bất hạnh thôi. Bọn lính
Tengil trên tường thành, gươm giáo lăm lăm, làm ta nhớ đến thực tại, nếu
chẳng may ta có quên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.