ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 90

- Vì anh thích thế, - Jonathan đáp. - Vì anh thích thung lũng này khi hoàng
hôn. Rồi không khí mát lạnh trên mặt anh nữa, anh cũng thích. Lại cả
những bông hồng dại màu tím có mùi của mùa hè nữa.

- Em cũng thế, - tôi nói theo.

- Anh còn thích hoa lá, cỏ cây, ruộng đồng rừng núi, và những hồ nước
nhỏ, - Jonathan nói. - Rồi khi mặt trời mọc, khi mặt trời lặn, khi trăng tàn,
khi những vì sao lấp lánh, và còn vài thứ nữa mà bây giờ anh không nhớ
hết.

- Em cũng thích những cái đó.

- Người nào mà chẳng thích - Jonathan nói.

- Và nếu đó là tất cả những gì người ta mong muốn, thì em có thể cho anh
biết vì sao họ lại không được yên thân mà không cần có một thằng lính
Tengil cứ đi đi lại lại và phá phách lung tung không?

Tôi không thể trả lời nổi. Sau đó, Jonathan bảo:

- Thôi, chúng mình nên về đi.

Nhưng chúng tôi không thể cứ thế chạy về được, vì trước hết chúng tôi phải
xem có chuyện gì ở chỗ ông Mathias không đã, rồi thằng Dodik phệ đang ở
đâu.

Trời đã tối hơn. Không còn thấy ông Mathias đâu ngoài ánh sáng từ ngọn
đèn.

- Ông đang giơ cao. Dodik không có ở đó, - Jonathan nói. - Chạy thôi.

Nhưng vừa đúng lúc chúng tôi co cẳng chạy, thì ánh sáng ngọn đèn vụt hạ
xuống thấp như một tia chớp, và chúng tôi đứng khựng lại. Chúng tôi nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.