có tiếng ngựa phi nhanh tới, phi chậm dần, và tiếng ai đó nói với ông
Mathias.
Jonathan hích nhẹ vào lưng tôi.
- Đi đi, - anh nói thầm. - Đi về phía ông Mathias đi.
Sau đó, anh lao vào giữa một bụi hồng dại, còn tôi run rẩy sợ hãi đi về phía
ánh đèn.
- Tôi chỉ muốn hít thở một chút khí trời - tôi nghe thấy ông nói. - Trời tối
nay đẹp thế này.
- Trời đẹp - một giọng nói cục cằn trả lời. - Ra khỏi nhà sau khi mặt trời lặn
là bị tội chết, lão không biết à?
- Một lão già không biết tuân lệnh, chính là lão đấy, - một giọng khác hùa
theo. - Mà này, thằng cháu đâu rồi?
- Nó vừa ở đây xong - ông nói, vừa lúc đó tôi đã về tới nơi, và tôi nhận ra
hai con ngựa, tôi nhận ra thật; đó là Veder và Kader.
- Sao, đêm nay mày lại mò lên núi ngắm trăng chứ? - Veder hỏi. - Tên mày
là gì, thằng khốn ranh con kia? Tao chưa nghe thấy tên mày.
- Người ta gọi cháu là Qui Ròn, - tôi trả lời. Tôi dám nói tên đó ra vì không
ai biết tên đó, cả Jossi lẫn những người khác, trừ Jonathan, tôi và ông
Mathias.
- Qui Ròn, được rồi - Kader nói. - Nghe đây, Qui Ròn, mày có biết tại sao
chúng tao đến đây không?
Tôi cảm thấy hai chân như muốn khuỵu xuống.