ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 97

- Tới vùng đất hoang dại phía bên kia tường thành. Tới đó thì nó dừng lại.
Chỉ một vài đêm nữa thì anh nghĩ là đủ chiều dài - Anh vừa đáp vừa chui
vào trong đó.

- Nhưng anh phải đào xa hơn một chút. Vì em phải thấy là anh không muốn
chui lên ngay trước mũi thằng Dodik phệ.

Nói rồi, anh biến mất, còn tôi ngồi đó chờ một lúc lâu. Cuối cùng, khi anh
quay lại, anh đẩy theo một máng đầy đất trưóc mặt anh. Anh nâng lên cho
tôi, và tôi kéo lê nó ra ô cửa cho ông Mathias.

- Thêm đất cho ruộng của ông, - ông Mathias nói. - Giá như ông có được ít
đậu, ít lạc để gieo trồng ở đó, thì sẽ hết đói ngay.

- Ông nghĩ thế sao? - Jonathan hỏi. - Cứ mười hạt đậu trên cánh đồng của
ông, Tengil tịch thu chín hạt; ông quên rồi sao?

- Cháu nói đúng, - ông Mathias đáp. - Chừng nào Tengil còn sống, chừng
đó còn đói khổ trong Thung lũng Bông hồng Dại.

Bây giờ đến lượt ông Mathias phải kín đáo đem máng đất đi đổ ra ruộng, và
tôi được yêu cầu đứng bên cửa canh chừng. Tôi có nhiệm vụ huýt sáo,
Jonathan dặn thế, nếu tôi thấy có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào. Tôi phải
huýt một điệu sáo ngắn đặc biệt mà Jonathan dạy tôi đã lâu, khi chúng tôi
còn sống dưới trần gian. Hồi đó, chúng tôi thường cùng nhau thổi nhiều
lần, vào các buổi tối khi đã lên giường, và thế là tôi vẫn thường hay huýt
điệu sáo đó.

Jonathan lại chui vào hầm đào tiếp, còn ông Mathias đóng ô cửa và đẩy tủ
tường về chỗ cũ.

- Hãy ghi tạc điều này trong đầu, Qui Ròn nhé - ông dặn. - Không bao giờ,
không được bao giờ để Jonathan trong đó mà không đóng ô cửa này và đẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.